Chương 48: Văn Kỳ (3)

55 6 0
                                    

Từ Sở Văn một đường vừa đánh vừa lui, rất nhanh mấy người Trần Lâm đã đến tiếp ứng, lập tức đem hai người hộ ở phía sau. Trần Lâm thấy sắc mặt Từ Sở Văn không tốt, lo lắng hỏi: "Từ đại nhân bị thương?"

Từ Sở Văn cuối cùng có thể thở phào, nhưng vẫn không có ý định thả Diệp Thư Kỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Ta trước mang nàng trở về, nơi này giao cho ngươi, không cần nể mặt Liên Mục. Nói cho hắn biết, Liên Tống là ta giết đấy, cần công đạo cứ đến tìm ta."

Trần Lâm nhìn Diệp Thư Kỳ giờ phút này áo ngoài đã bị xé rách, trung y bên trong cũng có chút hỗn loạn, lập tức đoán được tình hình. Chẳng qua Từ Sở Văn phát hiện hắn nhìn Diệp Thư Kỳ, lập tức nhíu nhíu mày, xoay người liền cõng Diệp Thư Kỳ rời đi.

Diệp Thư Kỳ nhìn xem tay của nàng, nhịn không được mở miệng nói: "Trước xử lý thương thế của ngươi."

Từ Sở Văn mở miệng nói: "Không việc gì, ta đã tự điểm huyệt đạo, sẽ không chảy máu. Y phục của ngươi đều rách, không tiện đứng ở đó cùng một đám nam nhân, chúng ta đi về trước."

Nguyên bản Từ Sở Văn đã cho người thu xếp chỗ ở dưới chân núi, nơi đây là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, cũng không có đủ vật dụng cần thiết, nhưng lại tiện cho việc tới lui tìm kiếm Diệp Thư Kỳ. Đem Diệp Thư Kỳ đặt lên giường rồi, Từ Sở Văn tìm một bộ y phục đưa cho nàng ấy thay, bản thân đi ra ngoài ngồi ở trên ghế mây nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua một phen giao đấu căng thẳng, nội lực tiêu hao quá nhiều, nàng cũng không còn sức để mà kìm lại vết thương trên cánh tay nữa, lúc này huyệt đạo không cầm giữ được, máu tươi liền bắt đầu chảy ra lần nữa, đau nhức đến không được.

Diệp Thư Kỳ thấy Từ Sở Văn nằm trên ghế mây nửa ngày vẫn không động đậy, gương mặt quyến rũ phong tình của nàng ấy giờ phút này nhìn không ra một tia huyết sắc, tái nhợt đến lợi hại, để nàng nhất thời sốt ruột. Nàng miễn cưỡng nhấc lên một tia khí lực đi đến bên Từ Sở Văn, gấp giọng nói: "Từ Sở Văn, ngươi làm sao vậy? Ngươi có mang thuốc không, ta giúp ngươi xử lý vết thương, ngươi đừng như vậy liền ngủ."

Đại khái là thật sự cuống lên, tiếng nói Diệp Thư Kỳ có một chút run rẩy, ngữ điệu cũng không giống bình thường. Từ Sở Văn bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, mở mắt ra cười thở dài: "Ta không sao, chính là quá mệt mỏi. Ngươi lớn tiếng như vậy, ta nơi nào còn ngủ được?"

Thấy nàng mở mắt rồi, Diệp Thư Kỳ lúc này mới đè ép xuống lo lắng, cúi đầu hé miệng nói: "Ngươi trước hết để ta băng bó vết thương, rồi sau đó tiếp tục nghỉ ngơi, được không?"

Từ Sở Văn hữu khí vô lực mà nhìn nàng một cái:"Ngươi hiện tại còn đứng không vững, như thế nào giúp ta xử lý vết thương, ta không sao, mấy người Trần Lâm rất nhanh sẽ trở về."

Diệp Thư Kỳ mím môi, không nói một lời mà nhìn nàng, ánh mắt không còn căng thẳng như trước, nhưng giống như ẩn chứa một vùng băng tuyết, để Từ Sở Văn có chút lạnh run.

Từ Sở Văn đột nhiên nhíu chặt lông mày, tay run rẩy ôm lấy vết thương, hé miệng khẽ rên một tiếng, tựa hồ đang vô cùng đau đớn.

[BH-COVER] [ĐẢN XÁC] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ