Chương 57: Cùng nhau rơi xuống

11 1 0
                                    


Trịnh Đan Ny thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trịnh Mặc Tiên, trong ánh mắt tận lực áp chế cảm xúc, mà ống tay áo đã bị siết thành một đoàn, nàng chính là đang cố sức nhẫn nhịn.

Trịnh Mặc Tiên thấy nàng cắn răng không nói một lời, biết là nàng sắp mắc câu rồi, lập tức buông tiếng cười nhạt: "Bất quá lại nói tiếp, chủ nhân ngọc bội này công phu rất khá, một thương nhân mà kiếm pháp có thể đến mức đó, thật là khiến người kinh ngạc, ngay cả tên hộ vệ nàng mang theo cũng lợi hại hơn mấy tên ám vệ bên ta rất nhiều." Nói đến đây lại nhìn sắc mặt Trịnh Đan Ny đang càng ngày càng kém, Trịnh Mặc Tiên càng phát ra thoải mái, lại đung đưa ngọc bội, đứng dậy nói tiếp: "Ta phái đến một đội kỵ binh thiện chiến, lại thêm sáu tên thiếp thân ám vệ, tại thục đạo ngoài Thần Tiên Tác ngày đêm mai phục, phí không ít tâm tư mới bắt được nàng, ngọc châu này thu được cũng là đáng giá...."

Trịnh Đan Ny sắc mặt trắng bệch, rút cuộc kìm nén không được, đột nhiên đứng bật dậy, hai con ngươi lệ khí quanh quẩn, giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Trịnh Mặc Tiên, đè nặng giọng nói: "Tỷ cho rằng có thể uy hiếp được muội?"

Trịnh Mặc Tiên khẽ lắc đầu cười trào phúng, đều dáng vẻ như vậy rồi, còn muốn chống đỡ sao, hoàng muội vậy mà lại đem lòng yêu thích một nữ tử, thật sự là hoang đường đến mức buồn cười.

"Như thế nào là uy hiếp? Lời này tỷ không hiểu lắm, tỷ chỉ là hiếm khi gặp được nhân vật lợi hại như thế, nên muốn cùng hoàng muội chia sẻ một chút mà thôi." Trịnh Mặc Tiên đột nhiên sắc mặt âm trầm xuống, trong mắt lộ ra cỗ khí lạnh: "Có thể gây tổn hại nhiều thủ hạ của ta như vậy, một ngọc châu có thể bù đắp nổi không, Tử Lăng?"

Nghe được Trịnh Mặc Tiên gọi, Tử Lăng lập tức bước tới: "Điện hạ."

"Kiếm pháp của nữ nhân kia tinh diệu vô cùng, đã như vậy, trước phế đi cánh tay phải của nàng, xem như thay A Si đòi lại một mạng." Trịnh Mặc Tiên nhìn xem Trịnh Đan Ny, từng câu từng chữ thốt ra đều thật tàn nhẫn.

Tử Lăng thoáng nhìn qua Trịnh Đan Ny, liền đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Mắt thấy Tử Lăng xoay người rời đi, Trịnh Đan Ny đột nhiên tiến lên vài bước, sau đó cắn răng nói: "Tỷ muốn như thế nào?"

Trịnh Mặc Tiên phất phất tay tỏ ý Tử Lăng dừng lại, nhìn xem hoàng muội rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa rồi, ánh mắt lóe lên một chút đùa cợt. Nhưng dù cho muội ấy đang suy sụp đến cực hạn, thân thể gầy yếu vẫn đứng đến thẳng tắp, khiến cho Trịnh Mặc Tiên rất không thoải mái.

Trịnh Mặc Tiên chậm rãi đi qua, vỗ nhè nhẹ bờ vai Trịnh Đan Ny, nói nhỏ bên tai nàng: "Ngoan, đừng khẩn trương, hoàng tỷ có thể muốn thế nào? Bất quá là hoài niệm đoạn thời gian cùng muội kề vai sát cánh bên nhau, cho nên muốn hoàng muội theo tỷ đi tìm đồ tốt."

Trịnh Đan Ny sau khi nghe xong ánh mắt ngưng tụ, lập tức hiểu được Trịnh Mặc Tiên đang tính toán gì, ánh mắt lần nữa rơi vào mảnh ngọc bội tựa hồ bị hung khí cắt đứt kia, trong lòng thoáng trầm tĩnh trở lại, nàng biết rõ Trịnh Mặc Tiên muốn làm gì rồi.

Mắt nhìn xuống giống như đang trầm mặc, Trịnh Đan Ny nhưng lại suy nghĩ rất nhiều, trước mắt có thể xác định một điểm, Trịnh Mặc Tiên đã cho người vây bắt Trần Kha, nhưng tỷ ấy có bắt được người hay không, nàng vô pháp xác định. Nhưng tình huống của Trần Kha hiện tại rất nguy hiểm, dù cho nàng ấy chưa bị bắt, nàng cũng không thể lạc quan. Trong đầu lại vang lên mấy câu tàn nhẫn của Trịnh Mặc Tiên, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: "Được."

[BH-COVER] [ĐẢN XÁC] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ