Chương 4

255 51 0
                                    

What the hợi?

Nị sua sẩm ma?

Tôi ngồi bật dậy, không khỏi tò mò: "Kể nghe tí coi."

"Ha ha ha, biết thế nào bà cũng hóng hớt mà."

"Khúc gỗ mục ngàn năm nở hoa rồi. Có người nhìn thấy Lê Cao Minh đơn độc mời cô bé kia ăn tối. Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bị Ngọc Hằng tới phá đám."

Tôi cảm thấy có chỗ không đúng: "Lê Cao Minh đang đi công tác mà."

Đỗ Hà: "Đây là chuyện mấy hôm trước rồi. Hôm nay bức ảnh này mới truyền tới chỗ tui."

Thì ra nam nữ chính đã gặp nhau rồi.

Vẫn có chỗ nào sai sai.

Sau khi tôi bị đập trúng đầu, phản ứng lúc nhanh lúc chậm, bây giờ cần thiết thì lại chậm, giận tím cả người.

Đến khi Bảo Ngọc làm xong công việc trở về phòng, tôi mới bừng tỉnh ngộ.

Trịnh Linh đã sớm gặp được Lê Cao Minh, tại sao còn phải lợi dụng mối quan hệ với Tiểu Lý nhờ Bảo Ngọc đề cử phỏng vấn?

Vô lý!

Họ Lê sở hữu công ty hàng đầu Sài Gòn chỉ có một nhà duy nhất.

Ba anh em nhà họ Lê được đặt tên theo quy luật trên gia phả. Trịnh Linh yêu đương với Ngọc Hằng, không lý nào không biết tình huống gia đình của cậu.

Một mặt thì đòi chia tay, một mặt tìm trăm phương ngàn kế tiến vào công ty gia đình của bạn trai cũ.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy?

Chuẩn bị cho một ván cờ lớn?

Không thể nào làm tất cả chỉ để tiễn tôi quy thiên đúng không?

Thiên kim đóng vai nữ phụ nhiều như vậy, cớ sao chỉ mình tôi chết không yên lành?

Bảo Ngọc vén chăn chui vào, thuận thế ôm tôi vào lòng.

"Còn chưa ngủ?" Giọng chị ta nghe có chút mệt mỏi.

Tôi tựa vào vai Bảo Ngọc, cho chị ấy xem những bức ảnh Đỗ Hà gửi đến.

"Chị có thấy cô gái này nhìn hơi quen mắt không?"

Bảo Ngọc cẩn thận quan sát một lát rồi nói: "Người trong sơ yếu lý lịch lúc nãy?"

"Đúng rồi á. Đỗ Hà nói em gái chị đang hẹn hò với cô ấy."

"Chứ gì nữa."

"Hả?"

Bảo Ngọc chỉ vào hai người đang hôn nhau thắm thiết trong bức ảnh: "Quan hệ bình thường sẽ ở giữa đường cái làm ra những chuyện này?"

Có lý.

Tôi lướt nội dung cuộc trò chuyện cho chị ta xem từng tin một: "Bọn họ nói Ngọc Hằng nhìn thấy cô gái kia đơn độc ăn tối với anh cả nên mới nổi giận. Chị thấy sao?"

"Anh cả?" Bảo Ngọc có cùng nghi vấn với tôi: "Tức là cô ta quen biết anh trai và em út của chị, nhưng lại đến xin chị cơ hội phỏng vấn?"

"Có lẽ là vô cùng muốn vào công ty của nhà chị?"

Biểu cảm của Bảo Ngọc một lời khó nói hết. Chị ta yên lặng nhìn tôi một lát, sau đó trìu mến vuốt tóc tôi.

[ Ngọc Nhi ] Nữ Phụ Ác Độc Yêu Tiền Như Mạng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ