CHƯƠNG 3: Hợp tác tốt ,Lâm Ân.

25 2 0
                                    

 EDIT: hyaya05

          Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Lâm Ân chờ xe do Diêu Châu tới ở cổng dinh thự Lâm gia.

          Người điều khiển xe không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc quần yếm màu xanh, nhìn rất đơn giản.

  Anh ta xuống khỏi ghế lái, mở cửa cho Lâm Ân và nói với người hầu Giang Kì đang đứng cạnh : "Bạn không thể đi. Ông chủ của chúng tôi chỉ mời Lâm Ân thiếu gia."

  Giang Kì là người hầu cận của Lâm Ân trong sáu năm và luôn rất trung thành. Anh ta cũng là người chơi cờ với Lâm Ân trong phòng làm việc tối qua, chờ đợi những người khác.

  Giang Kì tiếp tục kiềm chế và thương lượng với tài xế, "Làm sao thiếu gia có thể đi đến cuộc hẹn một mình? Mang theo một người hầu là quy tắc tối thiểu."

  Tuy nhiên, thái độ của người lái xe rất hiển quyết, "Tôi chỉ được lệnh đi đón Lâm thiếu gia, không được săn đón người hầu."

  Thấy hai người ngứa co, Lâm Ân không muốn ra nguy hiểm vì chuyện rao vặth như vậy nên rắc tay với Giang Kì thuyết phục: "Anh ở lại đi, tôi sẽ không đi lâu đâu."

  Người lái xe có vẻ hài lòng nhận lời từ chối của Lâm Ân, cài tức mở hết cỡ cửa xe, lớn tiếng nói: "Lâm thiếu gia, xin mời."

  Giang Kì tức giận đến mức nắm chặt tay lại, Lâm Ân vỗ vai an ủi anh ta: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Sau đó cậu ngồi vào ghế sau của xe.

  Đây là lần đầu tiên của Lâm Ân đến thành phố ngầm.

  Sau bữa tiệc tối qua, cậu đã gặp cha mình , Lâm Sùng Cơ. Lâm Sùng Cơ nghe cậu nói hôm nay được mời đến địa bàn của Diêu Châu, cũng không tỏ ý phản đối, ngược lại còn nhắc đến hắn: " Diêu Châu này càng ngày càng mạnh mẽ, thành phố ngầm rất có thể rơi vào tay hắn.Ngươi kết hôn với hắn cũng không tệ.

  Lâm Ân ngồi trong xe, nghĩ đến những lời của cha mình, cậu thầm thở dài.

  So với sự rối rắm của mình, người lái xe ở hàng ghế đầu có vẻ tốt  hơn nhiều , anh ta ngâm nga theo điệu radio, hạ kính xe xuống để gió thổi vào, một tay giữ vô lăng, tóm lại là trông anh ta không giống một người hầu.

  Xe chạy từ thượng thành đến hạ thành, xuyên qua hai cây số đường hầm, khi mặt trời lại ló dạng, ngoài cửa sổ cảnh tượng đã hoàn toàn khác biệt.

  Nhìn đường phố loang nổ bên ngoài, Lâm Ân khó khăn mà tưởng tượng cuộc sống sau này của mình ở đây.

  Khi chiếc xe chầm chậm tiến vào trung tâm thành phố, Lâm Ân phải thừa nhận rằng thành phố ngầm không hỗn loạn như lời đồn đại. Mặc dù các con đường và các tòa nhà hơi cũ, nhưng dọc đường có thể nhìn thấy các cửa hàng, bệnh viện và trường học, và tất cả các loại cơ sở đều có sẵn.

  Ngay trước khi họ đến khu nhà Diêu Châu sống, người lái xe quay đầu lại và nói với Lâm Ân, "Cậu đã từng đến đây chưa, Lâm thiếu gia ?"

  Lâm Ân lắc đầu. Người lái xe không hề kinh ngạc về điều này, còn thân thiện an ủi Lâm Ân: "Cũng không tệ như những người giàu có ở thành phố thượng lưu các cậu nghĩ đâu. Cuộc sống ở đây rất thuận tiện, muốn gì cũng có thể mua được."

[EDIT] TUNG HOÀNH TỨ HẢINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ