Lời xin lỗi quá đột ngột của Park Chaeyoung khiến Jeon Jungkook bối rối, khi anh còn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy tiếng cô gào lên: "Làm ơn tha cho tôi đi!"
"..."
Jeon Jungkook lập tức hiểu ra ý cô.
Những lời vô nghĩa mà cô nói trước đó đều gói gọn trong câu cuối cùng.
Cô muốn rời xa anh.
Vẻ mặt của Jeon Jungkook lập tức trở nên ảm đạm, anh tiến lại gần cô, một tay ôm đầu cô, tay còn lại kéo chăn bông của cô ra: "Park Chaeyoung, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói đi, cậu có ý gì?"
Lần đầu tiên Park Chaeyoung nghe thấy anh gọi tên cô, toàn thân cô khẽ run lên, càng khóc nhiều hơn, đôi bàn tay nắm chặt lấy chăn bông không chịu ló mặt ra, vừa nói vừa khóc: "Những điều tôi muốn nói ban nãy cũng đã nói hết rồi, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cậu, cậu muốn sao cũng được, chỉ mong cậu hãy tha cho tôi đi..."
Cô cảm thấy mình thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, những điều mà em gái mình gặp phải đã khiến cô rất buồn, vậy mà sự dịu dàng của Jeon Jungkook dường như khiến bức tường thành trong lòng cô cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Sự day dứt như từng đợt sóng xô tới dường như muốn nhấn chìm cô, khiến cô thật sự cảm thấy có lỗi với anh.
"Không thể." Sắc mặt Jeon Jungkook càng thêm lạnh lùng, ngũ quan cau lại, sự tức giận bị kìm nén càng trở nên đáng sợ hơn, anh gằn từng chữ: "Cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu!"
Anh dùng hết sức kéo mạnh tấm chăn ra khiến khuôn mặt xấu hổ của cô lộ ra ngay trước mắt.
Cô gái khóc đến mức chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nhìn anh bằng đôi mắt hồ ly ướt đẫm, bộ dạng trông rất tội nghiệp, cô vừa khóc vừa nói với giọng điệu vô cùng khó tin: "Gì chứ? Cậu còn muốn dày vò tôi cả đời sao?"
Park Chaeyoung bị dọa đến mức không thể khóc tiếp: "Tôi... tôi thật sự không cố ý lừa cậu, lúc đó tôi khá kẹt tiền, không phải, tôi luôn kẹt tiền mà. Cậu cũng biết đó, nhà tôi chẳng có địa vị gì trong xã hội cả, chỉ có tiền mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho tôi, năm nghìn tệ cũng không phải là con số nhỏ, vậy nên tôi mới..."
Cô có chút bối rối không biết mình đang nói gì, cuối cùng cô nhắm mắt tuyệt vọng nói: "Đừng trả thù có được không? Tôi đã đủ khổ sở rồi, chết tiệt, cậu là tên đàn ông đầu tiên khiến tôi khóc đấy!"
Đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, cô gái nhỏ với đôi mắt ửng đỏ đang cắn chặt môi, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang làm nũng vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng thương.
Ánh mắt Jeon Jungkook thâm trầm, yết hầu khẽ cử động nhẹ, miệng lưỡi bỗng nhiên trở nên khô khốc, đồng thời anh cũng đã mềm lòng, sự tức giận ban nãy giờ đây cũng không còn, anh nghe xong liền nở nụ cười: "Cậu cho rằng tôi đang trả thù cậu sao?"
"Nếu không thì sao?" Park Chaeyoung bị anh làm cho xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác để né tránh ánh mắt anh: "Dù sao thì tôi cũng chỉ nói tới đây, ý của tôi cũng khá đơn giản thôi, tôi chỉ muốn chính thức chia tay với cậu và chấm dứt mối quan hệ kì quái này..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Dược Ngọt | KookRosé
RomanceThể loại : Vườn trường, Ngọt sủng Tác giả : Diệp Tích Ngữ Số chương : 72 chính văn Văn Án : Ai ai cũng biết, Park Chaeyoung của trường Cửu Trung xinh đẹp lại kiêu căng, không ai dám chọc. Nhưng rất ít ai biết, cô còn có một cô em gái song sinh mềm...