Mingyu nhìn viễn cảnh người nói người nghe hoà thuận của Jihoon và Soonyoung vừa lo lắng vừa e ngại cho anh họ mình. Jihoon chắc hẳn đang phải kìm chế lắm mới không nổi trận lôi đình.Ở bên này, Soonyoung ra sức tận tình chỉ dẫn từng li từng tí cho Jihoon, quan sát và chỉnh sửa động tác cho cậu. Soonyoung từng tham gia vào đội tuyển bóng rổ của trường thi đấu cấp Thành phố, được đào tạo bài bản và luyện tập vô cùng khắt khe chả trách chỉ cần một lần đã chiếm được cảm tình và sự tin tưởng của thầy giáo.
Nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của cả hai bên, Jihoon cuối cùng cũng bắt đầu có tiến triển, đường bóng được truyền tới thẳng và chính xác hơn, gần với vị trí rổ. Bây giờ chỉ cần gia tăng thêm lực ở tay, nhắm góc thật chuẩn thì có thể đạt yêu cầu rồi.
"Đúng rồi này, Jihoon làm tốt lắm"
Đứng ngay bên cạnh, Soonyoung không ngớt lời động viên Jihoon. Nói gì thì nói, quan trọng nhất vẫn là ở tinh thần, phải suy nghĩ tích cực và tin tưởng vào bản thân mới có thể thay đổi được cục diện.
Dưới cái nắng oi ả, trên vầng trán Jihoon đã lấm tấm mồ hôi, cậu nhớ lại tất cả những lời Soonyoung đã nói với mình, giữ bình tĩnh, vào tư thế, nhún và dồn sức hết cỡ ở cánh tay, dứt khoát ném quả bóng đi theo đường vòng cung. Không uổng công sức đã bỏ ra, quả bóng thuận lợi chui vào chiếc rổ trên cao, âm thanh va chạm với thành rổ làm Jihoon như vỡ oà, cuối cùng cũng thành công rồi.
Còn chưa kịp lên tiếng tận hưởng cảm giác chiến thắng thì ...
Từ đằng xa một quả bóng rổ lao về phía Jihoon với vận tốc ánh sáng. Nếu đúng theo đường đi của nó, đích đến sẽ là ngay đầu Jihoon.
"JIHOON COI CHỪNG"
Jihoon thật không dám mở mắt, chấp nhận buông xuôi số phận. Chỉ có điều quả bóng cứng ngắt hôm nay có vẻ êm ái hơn bình thường.
Bằng phản ứng cực kỳ nhanh của mình trên sân thi đấu, Soonyoung đã kịp thời xoay người lại, thành công che chắn cho Jihoon thoát khỏi cú va chạm dự đoán là không hề nhẹ. Kết thúc sự việc, trái bóng đã đập thẳng vào bên vai của Soonyoung.
Ngay sau đó, đợi khi tiếng ồn ào của đám đông tạm thời biến mất, Jihoon mở mắt lập tức nắm được tình hình.
"Có sao không"
Thường ngày Jihoon nói chuyện với Soonyoung lúc nào cũng với giọng điệu cọc cằn khó ở, bây giờ lại vì áy náy mà có phần nhỏ nhẹ.
Cái lắc đầu của Soonyoung vẫn không thể dập tắt đi hoàn toàn đám lửa đang cháy trong lòng Jihoon. Hơn cả Soonyoung còn đang ôm lấy bả vai mình, tuy nói là không sao nhưng vì thốn mà vô thức nhíu mày. Cậu khom xuống nhặt lấy quả bóng vừa được ném vào hai người, bước lên giữa lớp không nặng không nhẹ hỏi.
"Đứa nào ném?"
Không có lấy một tiếng trả lời, đám con trai đang tự thi đấu với nhau đứng yên như tượng, dám chắc chỉ có mấy đứa biết chơi mới có lực ném mạnh đến như vậy. Tụi nó đứa nào cũng cao to lực lưỡng vậy mà đụng đến thế lực Lee Jihoon cũng không dám thở mạnh, len lén nhìn nhau.
![](https://img.wattpad.com/cover/348240480-288-k999381.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[soonhoon] Chúng ta cũng có ngày thành đôi
FanfictionHọc sinh gương mẫu vô tình đụng độ với đại thiếu gia ngông cuồng, ngạo mạn, rốt cuộc có thể chung sống hoà thuận với nhau hay không? Câu chuyện về đại ca mèo trắng đanh đá với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình anh 💕 (*): VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI KHI...