_Mọi người đều đã đi cả rồi, sao căn nhà này tự dưng trống trải quá vậy nhỉ?? - chú Hikoma bước tới bên Takeru, ánh mắt hiện lên nỗi buồn khó tả.
_Vâng, đúng vậy ạ. Sao tự dưng mọi thứ nhìn lạ lẫm quá. - Takeru gật đầu.
Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua chưa bao giờ ngừng lại. Với Takeru, anh đã quen với trang gia đầy ắp tiếng cười, nhộn nhịp hình bóng của tất cả thành viên trong Shinkenger. Nhưng hôm nay, ngày mà mọi người đều đã bước tiếp trên con đường riêng của mình, mọi thứ sao bỗng chốc trở nên yên tĩnh thế này. Bước dọc theo hành lang, mở từng cánh cửa phòng trống, trong lòng của Takeru tự dưng lại bồi hồi nhớ lại những ngày tháng mọi người cùng nhau ở đây. Bây giờ, nó lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng ban đầu, nhất thời anh có chút không quen lắm. Dù cho có hơi buồn, nhưng ít nhất, bây giờ mọi người đều có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình rồi. Và anh, cũng sẽ tiếp tục bước tiếp trên con đường gánh vác sứ mệnh của Tộc chủ thứ 19 gia tộc Shiba.
Bước tới trước cánh cửa phòng của Mako, tự dưng trong lòng anh lại nảy sinh một nỗi buồn kỳ lạ. Nhìn căn phòng trống trơn không một bóng người, anh cảm thấy nhớ những ngày tháng cô hơn bao giờ hết, dù cô vừa mới rời đi chưa được bao lâu. Khi cô còn ở đây, anh luôn có một người để có thể thấu hiểu với mình, cùng nhau chia sẻ những khó khăn, buồn bã hay nỗi niềm mà chỉ có họ mới chia sẻ được cho nhau. Nhưng mà giờ cô cũng đi theo con đường của riêng cô rồi, dù hơi tiếc nhưng anh lại thấy vui hơn, vì cô không phải dấn thân vào những cuộc chiến nữa. Chắc sau này anh sẽ nhớ cô lắm đây, và anh sẽ mong ngày tái ngộ giữa cả hai tới lắm. Rẽ bước sang căn phòng của mình, anh chầm chậm mở cánh cửa tủ của mình, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng anh cất giữ kỹ trong đây. Khẽ mở nó ra, bên trong đó là một chiếc dây chuyền bạc nhỏ, đính thêm một chiếc mặt dây chuyền pha lê trắng có ánh hồng.
_Có lẽ, ngày mình có thể trao nó cho cô ấy, sẽ lâu đến nhỉ... - Takeru thầm nghĩ.
---1 THÁNG TRƯỚC---
Trong một lần dạo phố, Takeru đã lướt qua một tiệm trang sức, và đập vào mắt anh sau tấm kính chính là chiếc dây chuyền này. Bằng một cách nào đó, anh lại thấy nó thật đẹp dù trước đó anh không mấy am hiểu về trang sức. Anh quyết định bước vào trong cửa hàng đó, và được nhân viên tư vấn nhiệt tình:
_Quý khách, chiếc dây chuyền đính pha lê trắng ánh hồng này đang là mẫu sản phẩm mới nhất của bên chúng tôi đó ạ. Nó mang trong mình ý nghĩa như một sự trân trọng của người con trai dành cho người con gái mà họ yêu thương quý mến đó ạ! Phiên bản có ánh hồng như quý khách đang xem là bản giới hạn thời gian này thôi.
_Trân trọng, quý mến ư....- Takeru trầm tư. Bình thường thì anh có tiếp xúc với con gái mấy đâu chứ, nhưng bỗng nhiên bằng một cách nào đó trong đầu anh hiện lên hình bóng của một người con gái, và...anh đã quyết định mua chiếc dây chuyền bạc này cho cô ấy. Ai chắc mọi người đều biết cả rồi mà. Không hiểu sao, trong tâm trí anh toàn hình bóng của cô ấy, và anh nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu như chiếc dây chuyền xinh đẹp này được tỏa sáng với vị chủ nhân của nó. Có lẽ là khi nghe tới hai từ "trân trọng", anh lại nhớ tới những lần hai người cùng nhau tâm sự, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện khó khăn trong cuộc sống, trong chiến trận, và những lời khuyên của cô dành cho anh đã thực sự giúp anh trưởng thành như bây giờ. Thế nên anh quyết định sẽ tặng cô chiếc dây chuyền này, thay cho lời cảm ơn trân trọng của mình dành cho cô. Về dịp để tặng thì anh cũng không lắm, có lẽ chắc anh định tặng cô vào ngày tái ngộ của cả hai sau khi chia xa.