BHVA

141 10 50
                                        

Chiến dịch ở vùng cao tạm kết thúc, bước đầu chặt bớt vây cánh của những tên trùm ma túy cấp cao nơi bên kia biên giới. 

Đến tận giây phút ký xác nhận vào báo cáo kết thúc chiến dịch, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Một phần là vì chiến dịch này quá gian khổ, con số thương vong cũng không ít, mà thứ làm tôi thấy may mắn hơn chính là vẫn mang được Hậu về cùng tôi chứ không phải cái bằng Tổ quốc ghi công. Tôi vẫn đang giữ hai tấm bằng Tổ quốc ghi công ở nhà, một của bố, một của mẹ, và tôi chẳng muốn thêm vào bộ sưu tập trong ký ức của mình một tấm nào nữa. 

Dù sao tôi cũng đã hứa với Bình sẽ đi hai về hai, may mà làm được. Chẳng hiểu sao dù chẳng có ràng buộc gì, nhưng việc giữ lời hứa với nó đã giống như một phản xạ không điều kiện. Hoặc có khi là do kẻ có tật giật mình như tôi vẫn đang trong trạng thái bồi thường thiệt hại cho nạn nhân của mình, kiểu kiểu thế.

 Ngoài khung cửa máy bay, mây đang trôi lửng lơ. Thằng Hậu ngủ mất rồi, chỉ còn mình tôi trằn trọc không ngủ được, bắt đầu nghĩ về quãng đường sau này của bản thân. 

Bây giờ thì vẫn có thể ở tập thể được, nhưng sau này khi về hưu, tôi có thể đi đâu được nhỉ. 

Hậu chắc là sẽ về nhà của ba má, Bình cũng có nhà ở quê, và tụi nó thậm chí sẽ tạo ra một chốn về của riêng hai đứa, vậy còn tôi thì sao nhỉ? 

Tôi nhận ra chính mình hình như chẳng có nơi để về. Ngôi nhà tuổi thơ của tôi cùng bố mẹ đã là nhà của người ta, tổ ấm trong ký ức giờ chẳng có gì ngoài cái nền đất, nơi một căn nhà xa lạ được xây lên. Tôi biết, thế gian vẫn luôn có nhiều nơi đón chào tôi, bao gồm gia đình đã nuôi tôi khôn lớn, người anh em luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, và cả người luôn tử tế với tôi dù tôi đã tổn thương nó đậm sâu. 

Chỉ là, chẳng có nơi nào mà tôi là mối quan tâm duy nhất. Một ngày nào đó tôi, một kẻ sống biết điều, cũng phải trả lại khoảng trời riêng cho họ, khoảng trời mà tôi chỉ là kẻ vay mượn, tạm bợ nấp vào đợi cơn bão đi qua. 

Có lẽ nếu bố mẹ vẫn còn, hoặc tôi mở lòng ra với mấy người theo đuổi mình thì đã tìm được khoảng trời cho riêng mình rồi. Nhưng tôi chính ra lại là thân lừa ưa nặng, cứ chọn đường khó để đi. 

Mà cũng không phải không có nơi nào, tôi nhớ về những ngày ăn dầm nằm dề ở bản nghe ngóng thông tin cùng đám nhóc hái ngô, ngày thì lên rẫy, tối thì ăn uống, chén chú chén anh, tôi nhớ cả cái sự nhiệt tình hiếu khách "ngầm" của anh em nhà nhóc Chuẩn khi chuẩn bị chỗ ngủ cho tôi ở nơi ấm áp nhất nhà. Hình như chỉ có mấy ngày đó, tôi mới gần như tìm được một nơi mà mình không phải tranh giành sự quan tâm với ai, nơi mà tôi có thể tạm quên hết mọi thứ ở dưới xuôi để sống với một thân phận khác. 

Hay là lựa lúc nào đó mỏi gối chồn chân, không thể đi nổi nữa, tôi sẽ xin về làm công an xã ở nơi đó, ké ăn ké ở nhà nhóc ấy. Mà cái ngày đó chẳng biết tới bao giờ nữa, vì chẳng biết khi nào tôi mới có thể thôi suy nghĩ về chuyện ở đây. 

----------

Trong chuyến trở về lần này còn có một người từ bên tình báo, đơn vị cũ của tôi, được luân chuyển công tác sang đội Tây Nam để hỗ trợ thám thính, tăng cường công tác thu thập thông tin trong nội bộ. Người này chẳng ai xa lạ, tình địch một thời của tôi, Phan Tuấn Tài. 

vnf | grand trineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ