DVH (I)

449 18 18
                                    

Từ góc nhìn của Hậu


"Việt Anh sắp về rồi."

Anh Tiến Dũng nói thế sau khi kết thúc cuộc họp đầu tuần, và kể từ lúc đó, rất nhiều ký ức, cảm xúc, và phỏng đoán về tương lai bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí tôi, gần như chẳng thoát ra được.

Tôi hai mươi mấy tuổi, thì chắc đã có hai mươi năm Việt Anh xuất hiện trong đời tôi. Từ lúc chúng tôi còn chơi cảnh sát bắt cướp ở xóm thuở lên sáu lên bảy, cho đến khi cả hai cùng mặc cảnh phục nghiêm trang đứng dưới lá quốc kỳ trong buổi sáng đầu tuần ở cơ quan của chúng tôi, Đội Kiểm Soát Phòng Chống Ma Túy ở một huyện vùng biên giới.

Lúc nhỏ, chúng tôi sẽ luôn giành vai cảnh sát, và bọn trẻ con trong xóm thể nào cũng là tội phạm để bị truy bắt. Chúng tôi sẽ luôn là đại diện của công lý, và thậm chí khi bọn trẻ quyết định "khởi nghĩa" để giành lại vao cảnh sát, Việt Anh và tôi thể nào cũng ngửa bài vào phút cuối, rằng chúng tôi là công an chìm, không phải là tội phạm. Thế đấy, chúng tôi khát khao trở thành đại diện của chính nghĩa, như những bộ phim siêu anh hùng hay phim cảnh sát TVB chiếu trên truyền hình mà chúng tôi say mê mỗi tối.

Việt Anh và tôi đã luôn ăn ý từ lúc đấy. Thật ra không phải hôm nào phe cảnh sát chúng tôi cũng chiến thắng, nhưng chúng tôi đủ mưu mẹo để lừa bọn nhỏ kia vào cái bẫy để đánh lén, hoặc cùng nhau vật một thằng lớn hơn xuống, hoặc cùng nhau mở đường máu chạy thoát. Mỗi lần đều là một "kịch bản" khác nhau, thế nhưng tất cả có một điểm chung, đó là Việt Anh và tôi sẽ luôn lãnh cùng một kết cục.

Sau này, khi đã trở thành đồng đội ở cơ quan, mỗi lần đi đánh án cùng nó, tôi đều có một sự yên tâm nhất định, và Việt Anh cũng thế, kể cả khi ngoài những cánh rừng, những con sông, những ruộng đồng phân chia lãnh thổ hai nước kia luôn đầy rẫy những nguy hiểm từ những kẻ buôn ma tuý xảo quyệt sẵn sàng lấy mạng chúng tôi bất kỳ lúc nào. Tôi không giải thích được, nhưng Việt Anh ngoài là đồng đội còn là anh em, là cộng sự ăn ý của tôi từ bé, cảm giác yên tâm đó gần như là thói quen được thiết lập trong vô thức của tôi tự lúc nào.

Thậm chí sau này, chúng tôi còn gặp được một cộng sự rất tài năng và có liên kết đặc biệt chặt chẽ với mình, nhưng phải khẳng định rằng, sự ăn ý trong tác chiến giữa Việt Anh với tôi còn nhỉnh hơn với người đó một chút.

-

Chính vì mối liên kết đó, ngày tôi nhận được cái lắc đầu của anh Tiến Dũng trước câu hỏi "Việt Anh có về không?" sau trận truy quét một chiều mùa đông, đất trời trước mắt tôi gần như sụp đổ. Đâu chỉ là một người bạn, nó như là gia đình, là anh em ruột của tôi, và Việt Anh cứ như thế mà bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi, cảm giác đấy tôi không biết có phải là đau hay không, chỉ là như thể một phần máu thịt của tôi bị cắt rời.

Việt Anh mất tích rồi.

Ba tháng sau, tôi được gọi vào phòng họp kín. Cấp trên gửi cho chúng tôi bằng chứng về những cuộc giao dịch của Việt Anh với một người có dính dáng đến nhóm buôn ma tuý trong chuyên án lần trước. Lại mất một khoảng thời gian sau đó, cấp trên kết thúc điều tra, kết luận rằng Việt Anh chính là người đã bán thông tin của chuyên án đó cho tổ chức ở bên kia biên giới, hơn nữa còn ra tay thủ tiêu đồng đội khi bị phát giác.

vnf | grand trineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ