Từ sau hôm đó, tôi cảm thấy như quay ngược thời gian. Khánh lại bám dính lấy tôi chứ không phải cô bạn cùng bàn mới.
Anh lại quay lại như lúc trước, cái khoảng thời gian mà cuộc sống chỉ như có hai người: tôi và Khánh. Khánh chủ động bắt chuyện với tôi rất nhiều, thậm chí ngay trong giờ học còn làm ra mấy cái hành động khiến cả lớp phải một phen trầm trồ. Cô gọi anh lên bảng, anh lại đi vòng qua hướng tôi chỉ để chọc tôi một cái. Đến lúc làm xong bài thì lại chạy thẳng về chỗ tôi, đứng như một cây cột sừng sững trước mặt tôi:
-" Chi ơi xem bài cho tao đi, hình như tao làm sai hết rồi!"
-" biết rồi mày về đi, mọi người đang nhìn kìa!"
Khánh cười hì hì rồi vẫn nán lại chỗ tôi thêm một lúc. Tôi nghe rất rõ tiếng bàn tán thì thầm của mọi người. Họ nói hình như tôi và Khánh vẫn qua lại với nhau, họ nói hình như Khánh thích Thu là tin giả, họ nói chúng tôi như đang diễn kịch cho cả lớp xem... họ nói rất nhiều nhưng ai thèm để ý chứ, tôi phải tranh thủ nhìn kĩ gương mặt đã lâu không được nhìn ở cự li gần như thế này chứ. Hình như lâu lắm rồi tôi không đứng chung một khoảng lặng với Khánh. Gia Khánh có vẻ cao lên nhiều hoặc là do một người ngồi một người đứng mà tôi nhìn lên đến mỏi cổ.
-" chỗ này hơi nhầm một chút nhưng có lẽ là vẫn ổn, bài làm đúng rồi, ỏi lắm!''
-" Nhờ Chi dạy hết mà". Nói xong thì Khánh đi về chỗ.
Nói như thế thì khác gì phủ định đi công lao của thầy dạy toán, thầy mà biết được chắc buồn lắm. Thế nhưng tôi lại quan tâm hơn rằng điều Khánh vừa làm lại như âm thầm gieo nên một mầm bệnh cho tôi. Nó làm tôi nhớ đến trước kia, khi mà tôi với Khánh còn chung chỗ, lúc kiểm tra tôi và Khánh cùng nhau ôn bài, đôi lúc còn làm đôi bạn " cùng lùi" quay cóp trong giờ kiểm tra, những lúc Khánh xoay sở để cho tôi nhìn thấy được đáp án của mấy câu vật lí hay lúc tôi vô tình để lộ phần bài viết văn cho xem Khánh được. Rồi tôi lại bắt đầu mộng tưởng, bắt đầu mơ ước viển vông. Ước rằng chúng ta lại vẫn như trước nhé! Lại cùng nhau học bài thôi, chỉ thế thôi cũng đã mãn nguyện. Để cho tôi lần nữa đắm chìm trong cái thế giới chỉ có cậu và tôi!
...
Vậy là đã gần hết một năm học, chỉ còn khoảng gần hai tuần nữa tôi sẽ bước vào kì thi cuối học kì hai. Và tôi đã thích Gia Khánh được bảy tháng.
Một năm học sao mà nhanh đến thế, tôi ước gì kì thi sẽ không bao giờ đến nữa. Không phải tôi chưa học bài mà là nghỉ hè tôi sẽ không thể nhìn thấy mặt anh. Không nhớ thì là nói dối, nhớ thì không dám nói. Điều tôi có thể làm chỉ là cắm mặt vào sách ở và ôn cho tới khi kì thi diễn ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nho Tím Đường Mật
Romance" Tôi nghĩ mình không kì lạ khi thích đâm đầu vào mấy thằng trapboy ngầm đâu. Nghĩ mà xem, mấy thằng đẹp trai mà đầu có não, tim có tình ấy, cô nào chả mê. Kiểu lịch sự ngoài đường, trên giường hóa thú..." Tiết trời mùa đông lạnh giá, thế mà t...