Chương 8: Dỗ dành

604 52 6
                                    

Gemini cố gắng dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với Fourth như cách dỗ dành một đứa trẻ.

"Này cậu nhóc, đừng tức giận nữa, tôi thay mặt Aun xin lỗi em. Tính cách nó thường ngày vẫn luôn như vậy, thích trêu chọc mọi người nhưng không hề có ý xấu đâu. Thôi nào nín đi. Nếu em vẫn còn thấy tủi thân thì muốn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng bù đắp. Được rồi, đừng khóc nữa, từ trước đến giờ tôi không biết dỗ dành ai đâu... Haiz, tôi đã xuống nước thế này rồi em nể mặt một chút có được không? Hửm?"

Gemini từ tốn, dùng tất cả vốn ngôn ngữ mình có được để an ủi cậu, mặc dù hắn không biết bản thân đã sai ở đâu.

Gemini vẫn đưa ánh mắt trông đợi. Fourth từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó...

"Hu...oa...Hức...hức...Tôi xin lỗi ông chủ. Nhưng...nhưng tôi không biết bản thân tại sao lại ra bộ dạng này."

Cậu nghe đến đây liền lấy tay quệt đi những dòng lệ nóng hổi, tuy nhiên trong câu nói vẫn mang chút tức tưởi: "Tôi...tôi biết mình như thế là không tốt. Nhưng...nhưng tôi đã rất sợ bị đuổi việc. Lúc nãy...lúc nãy nhìn thấy hai người nói là trò đùa gì đó, tôi vừa hụt hẫng vừa thấy tổn thương. Tôi đã rất yêu thích công việc ở tiệm...hức...tôi...tôi..."

Gemini nhìn thấy cảnh này liền vò đầu, bứt tai: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Cậu làm ơn đừng khóc nữa. Nếu có người nhìn thấy sẽ nghĩ tôi đang ức hiếp cậu. Lúc đó tôi phải làm sao gánh nổi trách nhiệm đây."

"Nhưng...nhưng tôi...hức..." Người trước mặt vẫn ấm ức.
Gemini cắn môi, bối rối: "Đừng đừng đừng. Làm ơn đừng khóc nữa mà. Tôi lấy danh nghĩa chủ tiệm ra hứa. Tôi chắc chắn sẽ giữ cậu lại làm việc lâu dài, dù có chuyện gì xảy ra cũng không đuổi đi. Còn có...à, lương tháng này cũng tăng lên một nửa. Như thế đã được chưa hả? Trời ơi, làm ơn đừng khóc nữa mà...Tôi xin cậu đó.."

Hắn cảm thấy bản thân dần bất lực nên mọi ý định vừa lóe ra được trong đầu liền nhanh chóng nói ra không cần suy nghĩ thêm.

Fourth nghe đến đây lập tức im bặt, cậu hỏi lại: "Thật sao ạ?"

Gemini liền gật đầu: "Là thật. Là thật. Tôi lấy danh dự ra hứa với cậu rồi."

Fourth lấy tay lau vội gương mặt mình lần nữa rồi cười hì hì: "Được tôi tin anh. Không khóc nữa. Hì..."

Gemini nhìn cậu thanh niên trước mặt mà ngỡ ngàng. Mới khóc đó đã cười đó. Trẻ con thật đúng là trẻ con. Thế nhưng, cậu chịu nín khóc là hắn đã cảm tạ ơn trên rồi.

Gemini thở phào, đứng dậy: "Bình thường cậu vẫn mít ướt thế à?"

Fourth xua tay: "Không có, không có. Tôi lớn rồi không mít ướt. Chỉ là tôi sợ bị đuổi việc. Nhưng mà lúc nãy anh đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi."

Lúc này thì Alan và Miso trùng hợp về đến nơi. Hai người vừa bước vào tiệm nhìn thấy Gemini liền hốt hoảng, vội cúi đầu chào. Cũng không biết vì sao lại run sợ trước khí thế kia dù hắn chưa làm gì họ cả.

"Chào ông chủ."

"Chào ông chủ."

Gemini liếc nhìn rồi cũng gật đầu lại, sau đó trực tiếp hỏi Miso: "Văn phòng của tôi vẫn dọn dẹp sạch sẽ chứ?"

GeminiFourth • Macaron Hương Vị Tình Yêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ