Chương 18: Xin số điện thoại

385 32 1
                                    

Thấy người bên cạnh thở dài thườn thượt, Fourth nghĩ mình nên quan tâm một chút: “Anh sao thế? Sao lại thở dài?”

Gemini vội tìm cách thoái thác: “À, không có gì. Tôi không nghĩ em phải trải qua quá nhiều thứ như vậy. Từ đó đến giờ, vẫn không ai đến cô nhi viện tìm em sao?”

Cậu gượng cười.

“Có chứ. Nhưng tôi chỉ có một vài đặc điểm giống với con của họ thôi. Đến lúc thử ADN thì hoàn toàn không trùng khớp. Mấy bận như thế, tôi dần không còn chút hy vọng nào về bố mẹ nữa. Tôi không biết họ còn sống hay đã mất. Nhưng nếu còn sống thì biết đâu cũng sớm có một gia đình hạnh phúc rồi, không nhớ đến tôi làm gì đâu. Một đứa vô tích sự thế này có tìm lại cũng chỉ vướng bận tay chân thôi.”

Dường như hắn không đồng ý với cách nghĩ đó.

“Fourth, không được nghĩ bậy. Tôi tin bố mẹ em có nỗi khổ gì đó mới làm thế. Chẳng ai nhẫn tâm đem con mình cho đi. Có những chuyện trong cuộc sống này không phải muốn đều có thể quyết định theo ý mình. Em cũng đừng nói bản thân vô tích sự. Em rất giỏi, rất tốt bụng, lại còn chăm chỉ, nhiệt tình, mọi người đều rất yêu mến.”

“Vậy…trong số “mọi người” đó, có anh không?”

Fourth chỉ hỏi một câu vu vơ thế thôi nhưng không ngờ lại khiến cho Gemini bối rối. Hắn gãi gãi đầu rồi ấp úng: “À, tôi…tôi…”

“Này, anh sao vậy? Tôi chỉ nói đùa thôi mà. Không có cũng chẳng sao đâu. Dù gì tôi cũng đã quen đối diện với thái độ của người khác rồi, nên anh không cần khó xử. Tôi…”

“Tôi có...” Đột nhiên hắn chen ngang.

Rồi vội vàng bổ sung: “Tôi…tôi có nằm trong số đó. Nên…nên em đừng tự ti về bản thân nữa. Dù cho tất cả thế giới có quay lưng với em thì tôi vẫn sẽ bên cạnh. Như vậy, đã đủ an ủi chưa?”

Nghe đến đây, Fourth phì cười: “Xem anh kìa, khẩn trương như vậy? Được rồi, đủ rồi. Tôi cũng tin anh sẽ luôn đối xử tốt với tôi.

“Vậy thì tôi an tâm.”

“.....”

“Thôi cũng trễ rồi, em nên vào ký túc xá thì hơn.” Hắn đưa tay nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở.

Fourth đồng ý, cậu đứng dậy đi về phía trước. Mặc dù ký túc xá của cậu chỉ còn cách gần hai trăm mét, nhưng lúc này, Gemini vẫn chưa có ý định về.

“Anh đưa tôi đến đây là được rồi. Mau trở về đi, tôi không sao.”

“Dù gì tôi cũng rảnh, đưa em thêm một chút cũng không vấn đề gì.”

“Vậy…vậy cũng được.” Fourth không nở từ chối.

Cậu cũng chẳng biết lúc này vì sao vừa muốn Gemini quay về, lại vừa muốn được nhìn thấy hắn thêm chút nữa. Cảm xúc con người đúng là khó nói.

Đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng đã đến trước cổng lớn của ký túc xá. Cậu quay sang Gemini.

“Đến nơi rồi. Anh…anh về đi.”

Hắn không chần chừ: “Được. Ngủ ngon.”

Nói xong quay đi, thế nhưng, Fourth suy nghĩ gì đó rồi bỗng dưng gọi hắn lại.

GeminiFourth • Macaron Hương Vị Tình Yêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ