Chương 46: Quá khứ

295 24 0
                                    

Đó quả thật là câu chuyện rất dài về một cậu nhóc vốn dĩ sinh ra trong một gia đình cực kỳ hạnh phúc. Tuổi thơ cậu trôi qua êm đềm, được học hành đàng hoàng, được bố mẹ cưng chiều hết mực. Ấy vậy mà nó đành phải kết thúc và đối diện bão giông ở năm thứ tám của cuộc đời. Bố mẹ mất, hắn bơ vơ, lạc lõng.

Từng mảnh kí ức ùa về, nó không hề yên ả mà thật sự rất hỗn loạn. Gemini đã từng muốn quên đi mọi thứ, nhưng càng quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng đau.

Ngồi lục lại những đoạn hồi ức đau thương để chia sẻ với cậu mà chốc chốc vai hắn khẽ run lên. Cuộc sống này luôn khắc nghiệt như thế, chẳng có bí mật nào dễ dàng che giấu cả. Hơn hết, người che giấu sẽ luôn bị sức mạnh tiêu cực đó làm cho bức bối, ngột ngạt. Những giây phút ấy, họ cần một điểm tựa và niềm tin để bám trụ vào.

Gemini kể khá giản lược, không chi tiết từng câu chuyện đau lòng hắn phải trải qua tuy nhiên vẫn khiến cho tim Fourth nhói lên từng đợt. Ban đầu, cậu đơn giản hỏi vì tò mò về thân thế của Gemini, tuy nhiên càng nghe hắn nói, cậu càng thấy giữa hai người có một sự kết nối vô hình nào đó rất chặt chẽ.

Bọn họ vốn đã được kết nối từ lâu. Thế nhưng trước kia cậu vẫn luôn cho rằng hai người tồn tại ở hai thế giới rất khác biệt. Giờ cậu biết bản thân sai rồi. Đây là lý do vì sao tối hôm đó Gemini nói chờ lúc thích hợp sẽ khiến cậu nhận ra rằng họ hoàn toàn có thể đồng cảm được với nhau.

Là do Gemini kín tiếng, hay do cậu vô tâm? Chẳng do điều gì cả, chỉ là chưa đến lúc định mệnh đưa lối dẫn đường. Họ chỉ khác nhau một điều là Fourth bị bỏ rơi từ nhỏ, cậu không phải chịu cảnh chới với, chênh vênh giữa dòng đời khi vừa mới biết nhận thức như Gemini.

Gemini vẫn nói, nói rất lâu. Cậu vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng quay sang hỏi lại hắn vài câu để câu chuyện không rơi vào bí bách.

“Trong bốn năm đó, anh hoàn toàn không trông chờ đến việc sẽ có người đến đón mình sao?”

Gemini gật đầu: “Tuy lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng anh đủ hiểu thái độ của người khác dành cho mình. Ngày mà họ đưa anh đến ở cô nhi viện rồi xoay lưng rời đi không chút lưu luyến, anh đã hiểu cuộc đời mình và họ đã không còn liên quan nữa. Giống trước đó em đã nói sau quá nhiều thất vọng thì không muốn trông chờ nữa mà, anh cũng vậy.”

“Quả thật tôi có nói thế, nhưng anh thừa biết mình còn người thân, còn tôi thì chẳng có ai cả. Gemini, có câu hỏi này khá tế nhị, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh một chút…”

Cậu hơi dè dặt.

“Với anh không cần rào trước đón sau đâu, em nói đi.”

“Năm đó anh không được thừa hưởng những thứ lẽ ra thuộc về mình. Vậy đến khi trưởng thành rồi, quên hẳn nó luôn sao? Dù gì cũng là công sức của bố mẹ anh…”

Fourth cố gắng lựa chọn những từ ngữ dễ nghe nhất. Kỳ thực câu chuyện này rất giống với những bộ phim truyền hình dài tập được chiếu trên tivi. Khắc nghiệt như thế thì cậu nghĩ chỉ có trên phim, không ngờ hiện tại nó còn xuất hiện ở ngoài đời. Đúng là chẳng thể nói trước được điều gì, lòng dạ con người thâm sâu thật.

GeminiFourth • Macaron Hương Vị Tình Yêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ