Chương 13: Tầm gửi

1K 125 8
                                    

Chạy lẹ nào. Sắp vào chặng cuối rồi.

/////////////////////
"Trường ơi. Em làm bảng lương thay Danh Danh nhé. Con bé xin hai hôm đi chơi với người yêu rồi".

"Dạ".

Vừa vào tới chỗ ngồi, Xuân Trường đã nhận được thông báo. Anh vui vẻ gật đầu nhận lời làm. Nhưng trong lòng Xuân Trường có chút buồn. Đi chơi với người yêu…Right chăng. Muốn xác nhận một lần nữa. Bùi Xuân Trường lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vũ Ngọc Chương: Bạn đi chơi rồi à. Tối nay có về không.

Anh nhắn tin xong thì cất điện thoại đi. Tập trung làm bảng lương. Cảm giác cầm đầu thiên hạ nó thật… Mọi người nghe Danh Danh nghỉ thì buồn rầu khóc lóc. Nhưng hóng được tin Trường con sẽ làm thay cô bé thì lòng vui như mùa xuân. Bàn anh tấp nập bánh trái. Thậm chí Bảo Khang của phòng Marketing còn vui vẻ qua đấm bóp lưng cho anh.

Vì có nhiều người qua hóng quá. Bên Xuân Trường làm quên cả ăn. Nhưng mọi người không để anh đói. Pháp Kiều một bên, Tuấn Duy một bên. Sẵn sàng đút anh ăn từng cọng bún bò. Mấy chị trong phòng được dịp cười như được mùa lúa trổ. Xuân Trường thắc mắc, Danh Danh cũng được bọn họ chăm sóc kĩ lưỡng như thế này khi có làm lương à.

Mọi người nhiệt tình quá nên anh cũng nhiệt tình lại. Anh tăng ca làm đến tám giờ hơn mới về. Tiền lương đã vào tài khoản của mọi người. Còn sớm hơn Danh Danh mỗi tháng. Các group chat trong công ty bùng nổ. Mọi người đòi để anh làm lương luôn. Xuân Trường lắc đầu không kịp. Trời ơi có một tháng đã ná thở. Làm hoài chắc chết. Với anh nuôi hy vọng được trở lại phòng Kinh Doanh mà.

Đến lúc cầm được điện thoại ra về thì anh vội check tin nhắn của Right. Nhưng gã vẫn chưa seen tin nhắn của anh. Anh bấm gọi cho gã luôn. Nhưng Xuân Trường gọi đến ba lần cũng không ai nhấc máy. Thật sự đã đi chơi rồi ư.

Anh tắt máy, quyết định không gọi nữa. Bùi Xuân Trường cảm thấy trong lòng ngổn ngang. Tay cầm điện thoại, anh bước ra khỏi tòa nhà, đi bộ qua đường. Right không về nhà rồi. Chắc anh phải tìm gì ăn tối thôi. Dòng người qua lại tấp nập, nhưng Xuân Trường lại thấy cô đơn đến lạ. Trước đây anh vẫn một mình mà, bây giờ vẫn vậy, sao lại thấy cô đơn. Anh dừng lại bên đường, ngồi tại một trạm chờ xe buýt. Cứ ngồi đó và suy nghĩ. Anh với Right…là gì. Tại sao anh lại muốn cứ nương tựa, phụ thuộc vào gã. Như một nhánh tầm gửi. Anh nhớ nụ cười ấm áp của gã. Nhớ những lần đón đưa. Nhớ những bữa cơm gã nấu chờ anh về ăn. Nhớ những cái ôm ấm áp. Những cái xoa đầu. Anh nhớ gã. Người đã nói: cứ để tôi lo. Cứ dựa vào gã, gã chống cả bầu trời cho anh.

Nhưng Bùi Xuân Trường đã quên, Right có đã có cô ấy rồi mà. Vị trí của anh là ở đâu nhỉ. Tại sao anh không nhận ra, mình đã dần đi lạc quỹ đạo. Dừng lại được rồi nhỉ. À quên…họ đã bắt đầu đâu. Thì ra anh đang khóc. Xuân Trường lau nước mắt, hít một hơi thật sâu vào. Đứng dậy, bước tiếp vào dòng người. Tự nhủ, không ai ở phía sau đâu. Phải tự mình chống chọi với cuộc sống thôi.

Người đã làm cuộc sống anh rối ren. Rồi lại sắp xếp nó lại cho anh. Sau cùng, có thể cùng anh đi tiếp không?
.
.
.
.
.
.
.
.
Đã rất lâu rồi. Anh mới chạy lại xe máy đi làm lại. Đừng ỷ vào Vũ Ngọc Chương nữa Bùi Xuân Trường à. Anh làm được mà. Vết thương ở chân anh vẫn chưa lành. Bác sĩ bảo phải hai tháng mới lành hẵn. Mà lành rồi cũng đi nhẹ nhàng thôi.

(Right2T) À LÔI NỎ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ