8

4.7K 487 41
                                    

Nhà của Jeonghan có thiết kế rất cơ bản, một phòng khách, một phòng ngủ, một gian bếp và một nhà vệ sinh, nhỏ gọn trong sáu mươi tư mét vuông, ngoài ra nội thất không có gì đặc biệt.

Seungcheol đứng giữa căn phòng có trần hơi thấp, ánh đèn vàng ấm cúng và một kệ sách để mấy đồ trang trí linh tinh. Anh đưa mắt nhìn quanh, xem xét thế nào thì chỗ này cũng rất nhỏ, tường nhà lại lát gỗ màu nâu sậm khiến không khí hơi âm u. So với căn biệt thự trắng tinh sang trọng của họ ở thành phố, nơi này không thể nào so bì được.

"Anh ngủ ở đâu?"

Vào thẳng vấn đề, không vòng vo gì cả.

Jeonghan loay hoay trong bếp mở tủ lạnh lấy nguyên liệu để nấu mì, không nặng không nhẹ trả lời anh, "Sô pha."

Anh nghe vậy cũng ngoan ngoãn nằm lên ướm thử, lăn qua lăn lại rồi gọi với vào, "Anh nằm không vừa, chân lòi ra ngoài hết trơn."

Jeonghan xách con dao đang cầm để sơ chế bước ra, "Bây giờ ăn hay ngủ? Chọn một cái. Mày láo nháo hoài là tao đá mày ra đường nghe chưa?"

"Anh ăn cơm, ăn cơm mà, em bỏ dao xuống đi, anh thà chết trên giường em chứ không muốn mình bị chồng sát hại trong phòng khách, mất hết cả ý vị."

Phim kinh dị gì nữa vậy? Choi Seungcheol cũng nhập vai quá rồi đó.

Anh ngoan ngoãn đứng lên theo cậu vào trong bếp, Jeonghan bảo phụ gì liền làm đó, không dám léo nhéo vì sợ cậu tức lên đuổi mình đi thật.

Tuy vậy nhưng tay chân Seungcheol vẫn không yên. Đi qua trái đụng trúng tay cậu, bước sang phải quẹt ngang lưng Jeonghan. Cho đến khi anh cố tình vòng tay qua eo người bên cạnh để với lấy cái chảo treo trên kệ bếp, anh mới cau mày nỉ non với Omega đang nêm nếm gia vị trước mắt mình.

"Em gầy đi nhiều vậy?"

Cậu không trả lời, tiếp tục chăm chú vào việc nấu nướng.

Seungcheol được đà làm tới, thả trái bí ngòi xuống thớt rồi từ phía sau dang tay ôm trọn cậu vào lòng, "Nhìn nè, một tay cũng ôm đủ, mà anh thích ôm em hai tay hơn."

"Bỏ ra."

Anh không làm theo.

Ngược lại còn cúi đầu vùi vào hõm cổ cậu hít lấy mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ tuyến thể sau gáy. Jeonghan bất giác rùng mình khi môi anh chạm vào làn da, xúc cảm ấm nóng nhanh chóng len lỏi vào từng tế bào mẫn cảm.

Seungcheol thấy cậu không đẩy mình, bạo dạn đưa lưỡi rê qua cần cổ trắng nõn của Jeonghan, dần dà trượt ra trước, sau đó mút mát vành tai đã đỏ lựng từ bao giờ.

Bàn tay anh dần dần đưa lên trên, hạ giọng thì thầm giữa những cái đụng chạm đầy mục đích, "Anh muốn hôn em, muốn bế em lên giường, em cho phép anh được không?"

Trong đầu cậu lúc này có hàng tá suy nghĩ ngổn ngang, cậu không chắc bản thân có thể chịu trách nhiệm cho bất kỳ tổn thất tinh thần nào nữa. Khi rời đi, cậu biết sẽ có ngày anh đến tìm mình, nhưng sớm thôi, Seungcheol lại phải trở về với thế giới mà anh gánh trọng trách. Yoon Jeonghan của bây giờ đã không còn là người có thể trở thành hậu phương vững chắc cho anh. Cậu từ bỏ vị trí trong gia tộc, từ bỏ thế lực có thể nâng đỡ người yêu mình những lúc anh cần đến. Ở vùng quê Mokbo chỉ toàn người già hiếm người trẻ này, Jeonghan chỉ là chủ một tiệm hoa vô danh hằng ngày chăm chút cho ba bữa cơm và một tâm hồn nhẹ nhõm.

CheolHan | Đừng quay lại với người yêu cũ! (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ