Chương 35

4 0 0
                                    

Trước khi mọi chuyện trở nên rối ren hỏng bét, Tống Diệm đã kịp thời lên tiếng: "Vị này là bác sĩ Hứa."

Lục Tiệp im bặt, bình tĩnh lại, suy nghĩ chốc lát liền nhận ra mình đường đột quá rồi. Trong lúc anh ta đang suy nghĩ xem nên vãn hồi thế nào thì ngoài hành lang có người gọi to: "Bác sĩ Hứa!"

Hứa Thấm bỏ hai tay vào túi, nhìn Tống Diệm: "Em đi trước đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều quá."

Tống Diệm và Lục Tiệp đều lặng thinh.

Hứa Thấm đi rồi, Lục Tiệp bèn sờ mũi: "Tôi kích động quá rồi!"

Tống Diệm gạt chuyện này sang một bên: "Thằng nhãi này, lâu lắm rồi không gặp."

Lục Tiệp nghe thế liền khựng lại, mắt ươn ướt: "Tôi vẫn tưởng cậu chết rồi, nào ngờ có thể gặp lại nhau ở đây. Năm đó..." Anh ta nói đến giữa chừng liền ngừng lại, không nên nhắc đến quãng thời gian tăm tối kia vào lúc này. "Cậu..." Lục Tiệp đánh giá Tống Diệm từ trên xuống dưới, lập tức chuyển đề tài. "Đây là sao? Cũng đến cứu viện à? Bị thương có nặng không?"

Hiển nhiên Tống Diệm bình tĩnh hơn anh ta nhiều, mỉm cười đáp: "Dư chấn, bị xà nhà nện phải."

"Có nặng không?"

"Không chết được."

Lục Tiệp gật đầu, thuận miệng hỏi tiếp: "Cậu trực thuộc đơn vị nào?"

"Cứu hỏa." Tống Diệm đáp.

Lục Tiệp khá kinh ngạc, chần chừ giây lát mới hỏi: "Năm đó..." Nhìn thấy thái độ của Tống Diệm, anh ta lại im lặng.

Tống Diệm nhếch môi cười nhạt, thản nhiên lắc đầu: "Đã là quá khứ rồi."

Thấy anh không muốn nói tiếp nữa, Lục Tiệp liền bỏ qua không hỏi. Đàn ông ai cũng sĩ diện, đối với người thân thì càng không muốn vạch trần vết sẹo. Lục Tiệp nhìn ra cửa theo hướng Hứa Thấm bỏ đi, anh ta suýt thì buột miệng: Cô bác sĩ vừa nãy thì sao, cũng là quá khứ rồi hả? Nhưng may là không nói, có lẽ mơ hồ ý thức được câu hỏi này châm chọc làm sao!

Năm đó, hai người họ rất thân nhau, giờ phút này gặp lại hết sức mừng rỡ. Nhưng chia cách đã bao nhiêu năm tháng, hiện giờ không biết phải nói gì. Lục Tiệp thở dài, bất chợt có chút thương cảm cho số mệnh của từng người.

Anh ta quay đầu nhìn Tống Diệm. Trên giường bệnh, Tống Diệm đang nhìn bộ quân phục của anh, hỏi: "Quân thiết giáp à?"

Lục Tiệp "ừ" một tiếng.

Tống Diệm cười: "Thằng nhãi mặc bộ đồ này bảnh nhỉ!"

Lục Tiệp cũng cười, cười đến lòng chua xót. Thời gian cho họ ôn chuyện không nhiều lắm, bộ đàm bên hông vang lên mệnh lệnh của thượng cấp. Lục Tiệp phải đi rồi.

"Đưa số điện thoại cho tôi."

Tống Diệm ghi đơn vị, số điện thoại. Lục Tiệp cũng ghi lại thông tin cho anh: "Sau này tôi sẽ liên lạc, nhất định đấy."

Tống Diệm: "Được."

Lục Tiệp vội vàng bỏ đi, phòng bệnh trở về yên tĩnh. Tống Diệm nằm trên giường, nắm bình thủy tinh kia ấm áp trong tay, nhìn trần nhà mà đôi mắt như trôi về khoảng xa xăm. Sự xuất hiện của Lục Tiệp đã xé ra một khe hở của quá khứ anh khóa chặt trong lòng từ lâu.

Thân thể vẫn đau đớn, tinh thần cũng choáng váng. Lúc gần rơi vào cơn ngủ mê man, suy nghĩ của anh lại vô thức bay xa.

Gần như tất cả các chủng loại, quân đoàn đều đến cưu viện cho trận động đất lần này: lính nhảy dù, lính đặc chủng, pháo binh, thiết giáp... Trong lúc cứu người, anh cũng sẽ bất giác để ý tới những quân nhân khác đi ngang qua mình. Tháng ngày kia tuy anh không bao giờ hồi tưởng, nhưng chưa từng quên lãng dù chỉ một khắc.

Năm ấy, học được nửa chừng ở trường quân đội, anh xin gia nhập huấn luyện đặc chủng, ở biên giới lại khuyên anh, muốn thăng chức thì chỉ cần đi lính lấy danh là được rồi. Biên giới quá khổ, không phải nơi người nên đến.

Khi đó, dã tâm của anh quá lớn, nằm mơ cũng muốn mình xuất sắc hơn người, chỉ nhìn hình cô thôi đã như phát điên. Anh cần không phải là cái danh hão mà là chiến công thực sự.

Nhưng đi rồi mới biết nơi đó thật sự không phải dành cho con người. Mỗi ngày huấn luyện mười tám giờ chỉ là cơ bản, vác súng và ba lô chạy ba mươi cây số chỉ như ăn bữa sáng, mười ba giờ khiêng gỗ thô hành quân, lội nước vượt bùn mười mấy cây số, dù nước bẩn nước hôi xông vào mũi cũng không được lên tiếng, toàn thân nổi mụn nước ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục.

Đừng nói đến việc vật lộn cực hạn còn thảm hơn cả đấm bốc chợ đen. Huấn luyện viên nhảy xuống từ tháp cao, nhảy dù luôn bị huấn luyện viên nhấc chân đạp thẳng, huấn luyện viên sức chịu đựng thì bị trói tay trói chân vứt xuống nước. Lúc nghỉ ngơi thì chơi trò đáng trống chuyền lựu đạn, gạch thật cứ thế nện vào đầu. Cảm sốt, trầy xước, sưng phù, trật khớp... đều không được xem là thương tích. Ra trận khổ ải như tìm tới cái chết.

Đám con trai huyết khí sôi trào đều bị hành hạ đến mức kêu gào thảm thiết, hô cha gọi mẹ, mắng chửi tổ tiên, lời thô tục gì cũng nói ra được hết.

Tống Diệm không biết mình trải qua những ngày tháng đó bằng cách nào. Từng giây từng phút đau khổ cứ thế bị kéo dài vô hạn, linh hồn như bị bỏ vào chảo dầu dưới địa ngục.

Có lần huấn luyện viên phản tra tấn, huấn luyện viên bức cung anh, quất roi da, giật điện, tiêm thuốc độc thẳng vào cánh tay, người ngạt thở co rúm, sống không bằng chết. Anh thật sự không chịu được nữa đã bật khóc, khóc đến mức mắt đều rỉ máu.

Cuối cùng, anh vẫn cắn răng, liều chết vượt qua, trở thành học viên ưu tú nhất.

Nếu không phải vì nhớ cô...

Nếu không phải vì để trở về gặp cô, quang minh chính đại đến gặp cô...

Ánh nắng soi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tống Diệm ngủ say.

Năm ấy, anh còn quá trẻ.

Huy hoàng, máu, mồ hôi và nước mắt, hùng tâm và chí khí, với anh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng với thế giới này lại chỉ là một hạt cát biến mất trong dòng thời gian. Không ai biết, cũng không một ai nhớ đến.

***

Mấy ngày sau, công tác cứu viện ở Vọng Hương vẫn còn nặng nề, Tống Diệm và Hứa Thấm không có cơ hội nói chuyện với nhau. Lúc cô thức thì anh đã ngủ, lúc anh tỉnh thì cô lại bận rộn. Có một lần cô đến, gặp được anh còn thức, nhưng bác sĩ đang kiểm tra, cô đứng ngoài cửa đợi hồi lâu, chưa đợi được bác sĩ rời đi đã phải chạy đi trước vì có việc gấp. Hai người chỉ có thể nhìn nhau từ xa.

Một Tòa Thành Đang Chờ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ