Chương 51

1 0 0
                                    

Type: Oanh

Hứa Thấm yến giấc một đêm, sáng sớm đã bị người đàn ông bế bên trêu chọc đến tỉnh giấc. Tống Diệm ôm cô từ phía sau, bàn tay vuốt ve cơ thể cô từ trên xuống dưới. Hứa Thấm he hé mắt, rèm cửa sổ kéo kín, chỉ có ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào, không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.

Cô quay người nằm thẳng lại, nhẹ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"

"Không biết nữa..." Anh khàn khàn giọng, vùi đầu vào cổ cô, bàn tay đang đặt trên ngực cô càng càn rỡ.

Cô thở hắt ra, lật người lại đối diện với anh, bắp đùi không cẩn thận chạm phải nơi đó, cô tò mò hỏi: "Anh ở trong doanh trại thì làm thế nào?"

"Hử?" Anh vẫn chưa hiểu ra sao.

"Mỗi sáng thức dậy, sau đó nó...cũng tỉnh dậy đấy..." Cô hơi đỏ mặt khi nhắc đến vấn đề này.

Tống Diệm cười khe khẽ, kề vào má cô, nhắm mắt thủ thỉ: "Cứ mặc kệ thì tự nó sẽ ngoan thôi."

Hứa Thấm nghĩ ngợi giây lát, hỏi ngược lại: "Vậy sao lúc ở bên cạnh em, mỗi sáng nó đều không ngon?"

Tống Diệm nhập nhèm mở mắt: "Em nói thử xem."

Hứa Thấm không nhịn được, khẽ cười thành tiếng. Anh ôm lấy cô, thân thể cựa quậy, kề sát đầu vào đầu cô, giọng nói cám dỗ phả bên tai: "Ôi...Bà xã, lại muốn em nữa rồi..."

Tai cô buồn buồn, ngưa ngứa đến mức rụt cổ lại, dễ dàng bị một câu nói của anh trêu chọc đến toàn thân ram ran, người cũng không tự chủ được dán sát vào anh.

Ngày đông thấm đượm, lòng ủ lửa nồng.

***

Ánh mặt trời len lỏi qua khe hở nho nhỏ giữa hai tấm rèm cửa sổ, hắt tia nắng yếu ớt lên sàn nhà. Đã mười một giờ, thế nhưng anh không hề có ý định thức dậy, vờ than thở bên cổ cô: "Thôi rồi, không muốn rời giường nữa, chỉ muốn ôm em lăn lộn cả ngày thôi."

Cô thầm cười trộm, nhưng vẫn cứng miệng: "Anh là quân nhân mà không có chút tự chủ nào cả."

"Trầm mê nữ sắc, trầm mê nữ sắc, bây giờ anh đã hiểu lời này rồi." Tống Diệm ca thán. "May mà anh không có hoàng cung phải lo toan. Lên giường với vợ còn sướng hơn lên triều ấy chứ!"

Cô nghe mấy lời cợt nhả kia, cười khùng khục. Cô mặc kệ anh. Vốn cô cũng không muốn rời giường. Mùa đông hiu quạnh, dậy sớm vậy làm gì, nằm trong vòng tay anh thoải mái hơn nhiều. Cô và anh đùa giỡn chốc lát, cuối cùng đành phải "khiêm tốn" một chts, dù sao cũng cần kiêng dè chứ! Cô nhắc khẽ: "Thật đấy, còn không rời giường nữa sẽ kỳ lắm, cậu mợ sẽ nói cho mà xem."

Anh ngạc nhiên rồi cười xòa: "Yên tâm đi, dậy muộn thế này, ngược lại cậu mợ còn vui mừng nữa kìa."

Hứa Thấm không hiểu lắm, khẽ rướn cổ lên nhìn qua khe hở rèm cửa. Bên ngoài, trờ đã sáng trưng. Cô không biết chuyện xảy ra hôm qua, đương nhiên không rõ cậu mợ lo lắng cỡ nào.

Tại gian phòng chính tứ hợp viện.

"Không biết hai đứa nó thế nào rồi? Em nói xem, hôm qua Hứa Thấm uống rượu có phải là cãi nhau rồi không?" Cậu ngồi bàn bên vẽ phác thảo vật dụng, buông bút thở dài.

"Không có gì đâu." Mợ ngồi đối diện cầm thước đo, cười tít mắt. "Lúc nãy, em vừa ngó qua xem thử, giờ còn chưa chịu dậy nữa."

Cậu ngây người, hạ giọng: "Còn chưa dậy á?"

Mợ mặt mày hớn hở: "Chưa dậy. Hai đứa nó tình cảm rất tốt...Lúc trước cãi nhau không vui, chắc hẳn là do không thường xuyên gặp mặt, nghĩ miên man hoảng sợ thôi."

Lúc này, cậu mới yên tâm, lại nhớ ra: "Con bé Địch Miểu kia gần đây không biết làm gì, không thấy về nhà gì cả."

"Sắp thi cuối kỳ rồi, nước đến chân mới chịu nhảy. Không về nhà cũng tốt, đỡ quấy phá hai đứa kia." Mợ nói đến đây lại hắng giọng: "Em đang nghĩ, hai đứa nó chừng nào mới đăng ký kết hôn nhỉ?"

"Mới quen nhau bao lâu, nào có nhanh như vậy?" Cậu cười xòa.

"Là em sốt ruột mà, còn muốn bế chấu nữa đấy!" Mợ cười rộ nhìn bản vẽ. "Chậc chậc, cái tủ này trong đẹp."

Cậu nở nụ cười tự hào: "Còn phải nói. Đồ do anh làm lúc nào chẳng đẹp hơn mấy cái trong cửa hàng nội thất."

"Dĩ nhiên rồi. Nghề mộc của Địch gia ta đã truyền qua bao nhiêu đời rồi mà." Mợ đắc ý tán dương chồng mình. "Thấm Thấm nhất định sẽ rất thích. Chậc chậc, thằng Diệm nhà mình thật là...đầu tư hết vào đấy!"

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng reo vui vẻ của Hứa Thấm: "Tuyết rơi rồi!"

Hai người lập tức nhìn đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Hứa Thấm vui mừng đứng trong hành lang, ngước mắt lên nhìn trời. Tống Diệm đứng sau lưng cô, giúp cô kéo tóc ra khỏi cổ áo. Cậu mợ nhìn thoáng qua, thấy rất hài lòng: Hai đứa này thức giấc mà tâm trạng vẫn tốt ghê.

Hứa Thấm chạy vụt đi, vừa chạy ra khỏi phòng đã thấy tứ hợp viện phủ tuyết trắng xóa. Trên bậc thềm, hành lang, lan can, tán cây đều mang một màu bàng bạc. Mái nhà cũng phủ trắng tinh khôi. Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy bầu trời trong vắt, bốn phương tám hướng đều nhuộm một màu xanh lam.

Một Tòa Thành Đang Chờ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ