Chương 2.

137 23 0
                                    


Ngày hôm sau, Phác Thái Anh dậy thật sớm, gọi nha hoàn ăn mặc thật tốt, mặc xong ngồi ở cửa sổ nhìn trời, chờ đến giờ hẹn, đợi đã lâu cũng mới giữa trưa, chờ nhàm chán, cầm kim chỉ ra bắt đầu thêu. Phác Đại tiểu thư, tuy nói tâm trí không bình thường, nhưng đối với thêu thùa rất có thiên phú, từ sớm sản phẩm thêu thùa của nàng chính là bảng hiệu Phác phủ.

Đến giờ Thân, Phác Thái Anh ném xuống chiếc thêu, nhấc chân chạy ra bên ngoài, Phác Lão Gia nào dám ngăn cản, chẳng qua là để cho người đi theo ở phía sau.

Lạp Lệ Sa dĩ nhiên cảm thấy Phác Lão Gia làm sao yên tâm để cho Phác Thái Anh một mình ra cửa, nếu để cho mấy người đi theo tìm không ra Phác Thái Anh là không được, Lạp Lệ Sa cũng không trốn tránh, dưới cây lớn trước cửa Phác phủ chờ. Phác Lão Gia nếu không chịu cho nàng chơi cùng Phác Thái Anh, tất nhiên sẽ không để cho nàng đi ra, mình bớt phiền toái.

Phác Thái Anh vừa ra cửa thì nhìn thấy Lệ Sa, nhắc làn váy chạy tới, Lạp Lệ Sa thấy nàng chạy tới, theo bản năng đưa tay ra che chở, Phác Thái Anh vọt vào trong ngực Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa biết được ở trong mắt người ngoài, mình là một nam tử, nào dám ôm Phác Thái Anh, đẩy nàng ra.

Phác Thái Anh thấy nàng đẩy mình ra không mấy vui vẻ, chờ đợi Lệ Sa một ngày, nhìn bộ dáng Lệ Sa ngược lại không thích mình như vậy, rõ ràng ngày hôm qua đối với mình thật tốt, suy nghĩ không chịu được ủy khuất bỉu môi. Lạp Lệ Sa không tự chủ nhìn cửa Phác phủ, muốn dắt Phác Thái Anh nhưng lại không dám, nhìn biểu tình Phác Thái Anh như vậy không đành lòng.

"Ngươi cầm quần áo ta."

Phác Thái Anh nghe lời cầm quần áo Lạp Lệ Sa, thoáng vui vẻ chút, đi theo Lạp Lệ Sa chưa được mấy bước dừng lại không chịu đi, tay vẫn kéo vạt áo Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa dừng bước quay đầu lại.

"Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh không nói chuyện, đứng im, Lạp Lệ Sa đi về phía trước, Phác Thái Anh vẫn đứng im, Lạp Lệ Sa có chút không kiên nhẫn, đang muốn xoay người lại, Phác Thái Anh buông vạt áo nàng ra, cầm tay nàng, sau đó hướng Lạp Lệ Sa cười ngọt ngào, Lạp Lệ Sa nhìn nàng ánh mắt như trăng lưỡi liềm, ánh mắt lại bị gương mặt má lúm đồng tiền câu dẫn, làm sao còn giận, cầm tay Phác Thái Anh đi ra ngoài.

Giờ ăn cơm tối, trên chợ có người thu dọn đồ đạc về nhà, cũng có người mới vừa từ nhà chuẩn bị mở cửa. Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đến quán ăn ngồi xuống, kêu một bát mì hoành thánh, một bát mì xương sườn.

Hai người không có lời gì muốn nói, Phác Thái Anh nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không mặt dày nên bị nhìn có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là thúc giục chủ quán mau chút.

"Lệ Sa, ngươi rất đói sao?". Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa thúc giục chủ quán, cho là Lạp Lệ Sa đói bụng. Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái.

"Không có, ta sợ ngươi đói bụng." Vừa nói, mì xương đã bưng lên, Lạp Lệ Sa đem mì đưa tới trước mặt Phác Thái Anh, từ trong ống trúc lấy đũa, nhìn kỹ, lại lấy khăn tay ra lau rồi mới đưa cho Phác Thái Anh.

"Có chút nóng, ngươi thổi trước rồi mới ăn."

Phác Thái Anh nhận lấy đũa, lại muốn lấy muỗng, Lạp Lệ Sa vội vàng cầm cái muỗng lau đưa tới. Phác Thái Anh nhận lấy cái muỗng hướng về phía Lạp Lệ Sa nở nụ cười, múc nước lên nhẹ nhàng thổi, mím môi uống, bộ dáng kia cực kỳ ưu nhã, làm Lạp Lệ Sa không khỏi hoài nghi, người nhà giàu thật là khác biệt, tâm trí bảy tuổi liền có thể làm như vậy, mình lúc bảy tuổi ăn như hổ đói, lại quyết định giả làm nam tử cả đời, khôi phục lại thành nữ nhân sợ là không ai muốn, còn không có miếng cơm ăn.

[LICHAENG] SA ANH LÀ MỘT ĐÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ