Chương 3.

127 21 0
                                    


Lạp Lệ Sa thấy nàng khóc, lại phiền lòng, nhưng lại không thể bỏ mặc nàng, chỉ đứng nhìn nàng khóc, Phác Thái Anh thấy nàng không đi, nên cũng không khóc nữa, Lạp Lệ Sa nhìn nàng khóc thút thít một lúc lâu mới hiện lên nét mặt tươi cười.

Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi khắp nơi, thấy thời gian đã trễ dẫn nàng trở về. Phác Thái Anh hẹn nàng ngày mai lại gặp, Lạp Lệ Sa chẳng qua là cười cười, không trả lời.

Phác Thái Anh trở về phủ rất là vui vẻ, đối với cha mẹ huynh trưởng nói chuyện cũng hiểu chuyện không ít, Phác Lão Gia vuốt râu rất là vui vẻ yên tâm.

"Anh Nhi quả thật trưởng thành." Phác Thái Anh bộ dáng thẹn thùng chọc cho cả nhà cười to.

Chẳng qua là ngày vui ngắn ngủi, hôm sau Phác Thái Anh si ngốc ở cửa đợi Lạp Lệ Sa đã lâu cũng không thấy tới. Phác Nhuận Sân khuyên nàng trở về cũng không chịu, chỉ nói.

"Đợi một lát nữa nàng sẽ tới." Phác Nhuận Sân không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đứng chờ, muốn nói vài lời dỗ nàng vui vẻ, không hề có hiệu quả.

"Nàng có phải không muốn Anh nhi hay không?" Rốt cuộc trời đã tối, nàng chu miệng, dựa vào Phác Nhuận Sân khóc lớn.

"Như thế nào không muốn, có lẽ là hắn quá bận rộn, ngày mai ca dẫn ngươi đi tìm hắn có được không?" Phác Nhuận Sân thấy vậy, hận không thể túm tên Lạp Lệ Sa đánh, không thể làm gì khác hơn là dỗ nàng.

"Anh nhi có phải quấy rầy nàng làm việc hay không?" Phác Thái Anh nghe Phác Nhuận Sân nói, khóc nhỏ một chút. Phác Thái Anh muốn đi tìm Lạp Lệ Sa, nhưng lại sợ chọc nàng phiền toái.

"Sẽ không, thấy ngươi, hắn cao hứng còn không kịp đâu." Phác Nhuận Sân vỗ nhẹ lưng Phác Thái Anh.

"Mới không phải, ngày hôm qua nàng không vui." Phác Thái Anh không tin.

"Hắn tại sao không vui?" Phác Nhuận Sân suy nghĩ, tuy nói tâm trí em gái nhà mình có chút vấn đề, có thể nói về dung nhan và gia thế người muốn cầu hôn đến cửa không ngừng, Lạp Lệ Sa điều kiện như vậy có được Anh nhi nên vui mới đúng, nghe Anh nhi nói đến, ngược lại là ngày hôm qua hai người cãi nhau không vui, hôm nay cố ý không đến.

"Anh nhi, Anh nhi nói muốn làm nương tử nàng, nàng không muốn." Phác Thái Anh nói cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, đỏ mặt cúi đầu, len lén lau nước mắt, lại giương mắt len lén nhìn ca ca mấy lần, thấy ca không có trêu chọc mới ngẩng đầu lên.

Phác Nhuận Sân quả thực không hiểu Lạp Lệ Sa bất mãn cái gì, theo lý ngại chuyện tâm trí nàng, ngày thứ hai không đến, chẳng lẽ hắn chỉ muốn cùng Anh nhi làm người bạn, lưu manh cũng có trái tim thuần khiết như vậy?

"Hắn có nói gì nữa không?"

"Cửa cái gì hộ cái gì đó, có phải hay không chúng ta ở quá xa?" Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói, lại không thể nói ra nàng là nữ tử, cố gắng suy nghĩ môn đăng hộ đối nói thế nào. 

"Vậy Anh nhi đối với hắn có yêu thích không?" Phác Nhuận Sân nghe hiểu, lần này đối với Lạp Lệ Sa hứng thú, người này tự biết mình, còn hiểu môn đăng hộ đối, xem ra ánh mắt cha thật sáng nhìn một lần ra người tốt.

[LICHAENG] SA ANH LÀ MỘT ĐÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ