Chương 7: Sống với cô như sống với cọp

376 16 0
                                    

Becca vào trong ngồi xuống đọc tài liệu, là hai bản hợp đồng cần phải cân nhắc để lựa chọn. Một bản là của Wong PaiThoon, một bản là của Anton Paisal là đối thủ thì không liên quan gì đến việc làm ăn của Shell, chỉ cần hợp đồng bên nào mang lợi ích cho phía công ty của nàng thì ký với bên đó. Nhưng Becca vânc phải cân nhắc rất nhiều vì sự hợp tác lần này là lâu dài có tầm ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của đôi bên.

Khi đọc xong cả hai bản hợp động và kế hoạch đề ra của cả hai công ty, Becca nhắm mắt, dựa lưng vào ghé, hai tay đưa xoa vùng thái dương. Định cho đôi mắt nghỉ ngơi một tí, ngờ đâu lại ngủ quên từ lúc nào không hay.

Sam mở cửa bước vào, nhìn hai bản hợp đồng trên bàn, tiện thể lấy lên xem qua một chút, rồi lại đặt xuống. Ngước lên nhìn dáng vẻ say sưa ngủ của nàng, khẽ lắc đầu thở dài. Cô bế Becca đưa về phòng ngủ. Thật không hiểu nổi, nàng đã trưởng thành hay chưa mà có thể ngủ quên như vậy?

Vừa đưa tới giường, Becca trở mình, cảm thấy êm ái lạ thường, có gì đó không đúng ở đây, nàng mở mắt ra, giật mình nhảy dựng người lên: "Cô làm gì đấy?"

Sam có ý tốt mà bị cho là có ý xấu xa nên muốn chọc nàng một chút, cô cười ranh mãnh, từng bước tiến lên ép sát nàng nằm bệch xuống giường, hai mắt nàng lộ vẻ sợ sệt khác hẳn vẻ đanh đá như mọi ngày: "Sam, cô... cô không được làm bậy đâu đó"

Sam chống hai tay lên giường tạo một khoảng ngăn cách giữa hai người, rồi cười cười, hai mắt híp lại lộ vẻ không đúng đắn, dí mặt lại gần gương mặt đnag sợ hãi của nàng chủ, hơi thở thơm mát phả lên chiếc mũi nhỏ của nàng. Becca không biết vì điều gì mà như bị mê hoặc bởi con người này, tâm trí đã không còn tỉnh táo, quên mất tay chân cần phải đấm đá ngăn cản cô ta, tim nàng đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài. Có lẽ vừa sợ mà vừa mong chờ là diễn tả đúng nhất tâm trạng lúc này.

Có phải vì cô ta quá giống người ấy?
Không đúng! Dù cho có giống cũng đâu phải là người ấy. Vậy thì vì điều gì? Becca không dám nghĩ nhiều nữa.

Sam dùng tay vuốt nhẹ nhàng tóc của Becca, các đầu ngón tay chạm vào da đầu của nàng khiến người như tê dại. Ánh mắt đầy mị hoặc nhìn nàng, rồi lại dời đi. Sam cười như được mùa khi thấy mặt vô bị dọa đến tái mặt: "Tôi thấy người ngủ trong phòng sách nên ôm về đây, còn bị nghi là có ý đồ xấu, vậy có nên làm kẻ xấu luôn hay không đây?"

Becca như được hoàn hồn, đấm vào bụng Sam một cước chí mạng, dù biết là lực của mình không thấm vào đâu so với cô. Nàng lên tiếng, giọng đầy oán trách: "Sống chung với cô không khác gì sống chung với cọp. Cô không thể trả lời bình thường được sao? Lần nào trả lời cũng làm mấy trò như vậy."

Sam ngồi xuống giường, lại cười cố ý trên chọc: "Nhưng lần nào làm như vậy tôi cũng không thấy người có phản ứng cơ mà?"

Becca bật ngồi dậy lảng tránh ánh mắt của Sam, cô kéo tay Becca lại, ghé sát vào mặt nàng thì thầm: "Không phải là vì tôi giống người cô yêu đó chứ?"

Câu hỏi này bản thân nàng cũng đã tự hỏi, vốn dĩ không nhận được câu trả lời nào từ chính mình, giờ đây cô ta lại xoáy vào nó. Becca rụt tay lại: "Ai bảo cô giống chứ?" Nói xong thì đưng lên bỏ ra ngoài phòng khác ngồi.

Chiếc hoa tai bị đánh cắpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ