Chương 17: Phá lệ

299 13 0
                                    

Có duyên gặp gỡ một lần, khi từ biệt Bank Natapohn, một mình anh lên máy bay, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại cô gái đi cùng anh, thật không ngờ khi vừa ra khỏi nhà đã gặp lại Larry. Cô ấy nhận ra Becca nên chào hỏi đôi câu.

Becca nhớ đến ánh mắt của Bank Natapohn khi bên cạnh Larry, nhớ đến cái ngoảnh đầu khi bước vào lối dẫn lên máy bay của Bank, nàng đường đột hỏi Larry về chuyện giữa hai người bọn họ.

Larry đã trả lời rằng: "Anh ấy đã cùng tôi tạo nên một ký ức thật đẹp trong sáu tháng. Nhưng tôi không đủ dũng khí vì sáu tháng ấy mà đánh mất đi người yêu tôi suốt năm năm, chờ đọi tôi trong hai năm. Sáu tháng ấy chỉ là khoảng thời gian ngắn, sẽ nhanh chóng được xóa nhòa, rồi anh ấy sẽ tìm được một hạnh phúc mới. Tôi không xứng với tình cảnh của anh ấy"

"Tình cảm không phải nói xứng hay không xứng là được. Đúng là có nhiều phụ nữ hơn cô, nhưng ngưòi anh ấy cần là cô."

Becca không nói gì nữa, cô ta chỉ lẳng lặng bỏ đi.

Cô ấy không phủ nhận rằng mình yêu Bank Natapohn, nhưng lại quyết rời bỏ Bank Natapohn để quay về với người yêu của mình, cô ấy đem thời gian ra để so sánh? Becca đột nhiên nhìn thấy giống với tình cảnh hiện tại của mình. Có phải là Sam cũng sẽ chọn mối tình nhiều năm của chị ấy? Tại sao lại không chịu đưa ra lựa chọn? Hay vì chị quyến luyến cả hai? Becca thật không dám nghĩ tới nữa, vì nàng sẽ phát điên lên mất thôi.

Sam không phê duyệt đơn từ chức của Becca, đã mấy ngày rồi Becca không đến công ty, công việc chất thành núi, hôm nay nàng đến xử lí công việc rồi lại ra ngoài thảo luận một số vấn đề với người bên công ty Wong PaiThoon, dĩ nhiên là không có Sam đi cùng.

Công việc đã bàn xong, Sunan nhận thấy rõ tâm trạng nặng nề của Becca, anh mới đánh tiếng thăm dò. Becca không trả lời, chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Cùng uống rượu đi."

Becca goih hai chai rượu vodka ra, tửu lượng không tốt nhưng hôm nay hình như nàng rất tỉnh táo, uống mãi vẫn không thể quên đi tất cả theo ý muốn.

Becca từ lúc vào không nói nửa lời với Sunan, nhưng hiện giờ đã ngà ngà say, nàng nhìn anh ta mà oán trách: "Sunan PaiThoon, tất cả đều tại anh. Nếu không vì anh, Dao Wong sẽ không hại tôi, Freen Sarocha sẽ không tới cứu tôi, tôi sẽ không làm cho CKH, chị ta sẽ không theo dõi được hành tung của tôi. Đều là tại anh, đều tại anh hết."

Sunan không hiểu gì, anh ra không biết năm ấy nàng được cứu, càng không biết Freen Sarocha là ai, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng trờ nên như thế này. Nhìn thấy Becca như vậy lòng anh cũng đau thắt không kém. Anh nghĩ có nên nhân cơ hội này cứu vãng lại tình cảm của hai người hay không? Không, anh không phải người như vậy, thùea nước đục thả câu, phá hoại chuyện người khác. Nhưng vì người mình yêu, ích kỉ một lần, vô sỉ một lần có là gì, miễn có lại được tình cảm của em ấy. Tâm tư Sunan như đnag giằng xé lẫn nhau.

Becca gục đầu xuống khóc: " Freen Sarocha, chị là đồ tồi, tại sao chị không chọn? Chị muốn níu kéo cả hai sao? Chị muốn pháp luật hôn nhân sao? Ba tôi sẽ bắt chị bỏ tù, là bỏ tù đó.."

Sunan do dự một lúc mới ôm Becca tựa vào người mình. Becca cố sức buông ra nhưng không được, giãy giụa một hồi lâu, nàng chịu thua, đành khóc ước hết vai áo của anh ta.

Chiếc hoa tai bị đánh cắpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ