Giác cung về đêm một mảnh rét lạnh, Cung Thượng Giác không thích đốt lò sưởi.
Nhưng đã nhiều ngày, tẩm điện rơi đầy bạc than, chỉ để đệ đệ có thể thoải mái thêm chút.
Cung Viễn Chuỷ sau hôm nôn ra máu không ngừng vẫn luôn chưa tỉnh lại, chỉ an tĩnh nằm trên giường, giống một đoá hoa đang dần mất đi hơi nước cùng chất dinh dưỡng.
Ánh nến sâu kín chiếu sáng khuôn mặt Cung Viễn Chuỷ, hai má trắng nõn như tuyết, lông mi đen nhánh mỏng dài.
Cung Thượng Giác đều biết trước giờ đệ đệ lớn lên xinh đẹp, vì thế từ nhỏ liền bồi đệ đệ điểm trang lung linh, trang sức bạc tinh xảo, đai buộc trán đủ loại kích cỡ, màu sắc... Cho dù là áo trong cũng phải chọn lựa kỹ càng, qua tay hắn từng việc một.
Hiện tại vóc người đệ đệ đã cao lên không ít, không còn giống tiểu cô nương nữa, khi còn nhỏ, không thiếu người nói hắn bồi dưỡng đệ đệ giống như đang nuôi lớn một đại tiểu thư, còn trực tiếp dưỡng ra thiếu niên cao ngạo lạnh lùng.
"Viễn Chuỷ." Hắn vuốt ve làn da tinh tế như ngọc của đệ đệ, cởi ra áo trong rồi đem người bế lên.
Hắc lụa chế thành áo trong trượt xuống bả vai, lộ ra thân thể gầy gò tinh xảo.
Vết sẹo dữ tợn gần ngay trước mắt. Phía dưới cổ tay cũng có thêm vết thương, không nhiều lắm, nhưng phá lệ chói mắt.
Giống như là dùng lưỡi dao hoặc đồ vật sắt nhọn vẽ ra, dấu vết khiến mắt Cung Thượng Giác đau nhức, cơ hồ làm hắn thở không nổi.
"Sẽ khá lên." Hắn luôn lạnh băng, cao ngạo, mang theo khí chất của người đứng đầu, nhưng lúc này nhìn kỹ lại, Cung Thượng Giác chỉ lộ ra biểu tình mềm mại yếu ớt.
Cung Thượng Giác ôm đệ đệ của mình, như là mất đi hết thảy vinh quang nơi đỉnh núi, hắn tự nguyện ngã xuống bùn đất, mặc cho thứ tình yêu đầy ắp này có thể giẫm đạp hắn đến chết.
Ánh trăng treo cao trên chín tầng trời, nhưng lại như cũ không thể đặt xuống được pháo hoa nơi trần gian.
Cung Viễn Chuỷ chính là trần gian của hắn.
Hắn đem đan dược của Nguyệt cung đặt ở lòng bàn tay, dán lên vết thương làm người sợ hãi kia, dưới nội lực thúc giục, đan dược mau chóng hoà tan, chậm rãi thẩm thấu vào trong vết sẹo.
Trong phòng tức khắc tràn đầy dược hương.
Cung Thượng Giác nhìn thiếu niên mà chính mình tự tay nuôi lớn, lần đầu tiên có chút tâm viên ý mãn.
Vết thương gần tâm mạch, nơi vị trí ít người nhìn tới, làn da nơi đó non mềm bóng loáng, xúc cảm chạm vào giống như noãn ngọc, gợi người yêu thích không buông tay.
"Ca ca..." Có lẽ Tuyết liên ở Tuyết cung phát huy hiệu quả, Cung Viễn Chuỷ chậm rãi tỉnh lại, đôi con ngươi xinh đẹp nâng lên nhìn về phía Cung Thượng Giác, cực kỳ giống ấu thú muốn hướng người ta tìm kiếm che chở.
"Tỉnh?" Cung Thượng Giác vẫn tiếp tục thúc giục nội lực --- muốn thuốc viên chân chính hấp thu toàn bộ, mỗi ngày cũng cần vận công hơn nửa canh giờ.
Thời gian không coi là quá dài, lại không thể phân tâm, tâm trí không đủ kiên định hoặc nội lực không đủ thâm hậu cũng có thể không qua được nửa canh giờ này một cách suôn sẻ, càng đừng nói tới phải kiên trì bốn mươi chín ngày phía sau.
"Ca ca, ngươi đang làm cái gì?" Cung Viễn Chuỷ nhíu mày, tựa hồ lập tức minh bạch chuyển động của người trước mắt, "Đây là dược gì?"
Y trong lòng có chút nghi hoặc. Không có khả năng, ca ca không thông dược lý, như thế nào có thể tìm ra biện pháp.
Cung Thượng Giác không trả lời, con ngươi u ám lẳng lặng mà nhìn chằm chằm y, mang theo vài phần áp lực không vui.
Nguyên lai Nguyệt công tử nói không sai, Viễn Chuỷ biết biện pháp này.
"Viễn Chuỷ không biết đây là dược gì sao?" Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng Cung Viễn Chuỷ lại nghe ra tức giận, trong lòng có chút sợ hãi, sau một lúc lâu cũng không dám trả lời.
"Cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa, phải không?" Cung Thượng Giác vừa thấy biểu tình của đệ đệ liền biết y suy nghĩ gì, vì thế hắn chịu đựng một bụng hoả khí tiếp tục nói: "Đệ dựa vào cái gì cảm thấy nội lực của ta quan trọng hơn sức khoẻ của đệ?"
"Cung Viễn Chuỷ, đệ tốt nhất thành thành thật thật ở Giác cung đợi bốn mươi chín ngày cho ta."
"Nếu còn nghịch ngợm không phối hợp, hai ta liền cùng nhau chết đi."
"Ca ca..." Cung Viễn Chuỷ không muốn nghe lời này, đôi mắt lập tức rơi lệ, lông mi bị dính ướt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
"Viễn Chuỷ, nghe lời, lại qua một chút nữa liền kết thúc, ca ca dỗ đệ bớt đau."
"Không cần ca ca..."
"Không cần ca ca cái gì?"
"Không cần, dỗ ta, không cần ca ca dỗ ta, ta đã... lớn." rốt cuộc vẫn mang tâm tính tiểu hài tử, Cung Viễn Chuỷ cảm thấy thẹn thùng liền đỏ mặt lắp bắp.
Cung Viễn Chuỷ cúi đầu nhìn tay ca ca dán vào ngực mình, cả người bắt đầu đỏ lên, rất giống một chú tôm bị luộc.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Giác Chuỷ] TRĂNG TREO NÚI XA
FanficNguồn: Lofter Cung Thượng Giác x Cung Viễn Chuỷ Ốm yếu tiểu Chuỷ, overthinking tiểu Chuỷ, không thích xin mời click back!