Chương 26

95 4 0
                                    

Cố Thanh Trúc dựa vào cửa xe, cảm thấy dường như xe ngựa chạy không xa lắm thì dừng lại. Màn xe mở ra thì Cố Thanh Trúc nhìn thấy một người quen, Lý Mậu Trinh.

Hắn là hộ vệ lớn lên cùng Kì Huyên từ nhỏ, từ kinh thành đến Mạc Bắc hắn luôn ở bên cạnh Kì Huyên, trung thành và tận tâm, không hề hai lòng. Thấy hắn Cố Thanh Trúc đã hiểu ra, không cần hỏi nhiều.

"Tiểu thư, gia nhà ta đã chờ ngài ở bên trong, ngài không cần sợ, gia không phải là người xấu."

Lý Mậu Trinh hơi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn dùng cách này trói một tiểu cô nương, thế tử muốn nói chuyện với cô nương nhà người ta sao không tìm cơ hội tốt hơn chứ?

Đỡ Hồng Cừ ngồi thẳng lên, Cố Thanh Trúc vô cảm đi xuống xe, A Khôn đánh xe đang dựa ngồi trên bàn đạp, ôm roi ngựa trong lòng như đang ngủ, Lý Mậu Trinh nhanh chóng giải thích: "Bọn họ không sao đâu, một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi."

Mặt Cố Thanh Trúc hơi bực mình Lý Mậu Trinh càng hổ thẹn thêm: "Mời tiểu thư vào trong."

Nhìn trái nhìn phải, Cố Thanh Trúc nhận ra đây là con hẻm nhỏ phía sau Nhất Đao Đường. Nàng đúng thật là không muốn gặp lại Kì Huyên, âm thầm hạ quyết tâm lần sau gặp lại nhất định quay đầu bỏ đi chỗ khác, hình như hắn cũng biết nên mới dùng cách này, hai kiếp rồi, hắn vẫn tự tiện như vậy.

Vững vàng đi vào từ cửa sau, đúng như Cố Thanh Trúc đoán về việc Nhất Đao Đường, Kì Huyên là thế tử Võ An Hầu, hắn muốn tra hành tung của nàng dễ như trở bàn tay, Cố Thanh Trúc cảm thấy một số việc đúng thật là phải gặp mặt mới nói rõ ràng được.

Lý Mậu Trinh đưa Cố Thanh Trúc lên lầu, cảm thấy tiểu cô nương này nếu không phải do ngu ngốc thì chính là gan dạ hơn người, nhìn biểu hiện của nàng thì chắc là vế sau.

Sau khi Cố Thanh Trúc lên lầu hai thì thấy một nam nhân mặt lạnh ngồi trên một chiếc bàn thấp cạnh cửa sổ, lạnh lùng châm trà vào hai cái ly không trước mặt, Cố Thanh Trúc đi tới ngồi đối diện hắn, rốt cuộc đã ở bên nhau mười mấy năm, chỉ cần tiếp xúc một chút thì đều không khó đoán ra sự thay đổi của đối phương.

Kì Huyên nhìn nàng, đẩy ly trà tới trước mặt nàng nói câu đầu tiên: "Chuyện này thần kì quá, đúng không?"

Cố Thanh Trúc cúi đầu không nói, lấy hành động cụ thể trả lời.

Kì Huyên hít sâu, cúi đầu nhíu mày, nhìn sang ly trà của mình, quyết đoán nói: "Nếu đều trở lại rồi thì chúng ta nên bỏ qua hiềm khích lúc trước, ở bên nhau một lần nữa đi. Ta, ta chờ nàng mười sáu tuổi sẽ sang cầu hôn, chúng ta sống hạnh phúc.."

Không chờ Kì Huyên nói hết, Cố Thanh Trúc đã lạnh lùng từ chối: "Không thể được."

Kì Huyên đang nói đột nhiên im bặt, từ từ nhìn lên, nhìn vào khuôn mặt non nớt của Cố Thanh Trúc, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người nàng, dường như làm cho cả người nàng phát sáng, chỉ có đôi mắt lạnh lùng đó nhắc cho Kì Huyên nhớ nàng vẫn là nàng, nàng không hề vì sống lại mà quên đi thương tổn.

Hắn muốn nắm tay nàng thì Cố Thanh Trúc đã nhanh chóng rụt tay lại, để dưới bàn, bàn tay đang vươn ra của Kì Huyên từ từ rút về: "Ta biết trước kia là lỗi của ta, sau khi đến Mạc Bắc thì ta đã biết sai rồi, nàng cho ta một cơ hội thứ hai được không, để ta bù đắp cho nàng."

Cố Thanh Trúc nhìn hắn, ánh mắt chẳng thay đổi chút nào, vô cùng trong trẻo: "Từ đầu chí cuối đều do ta gây ra cả, ngươi không có làm sai gì hết, không cần bù đắp cho ta."

"Thanh Trúc, nàng đừng nói vậy mà, ta thật sự biết lỗi rồi, chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, ông trời cũng cảm thấy chúng ta nên làm lại từ đầu nên mới cho chúng ta cơ hội thứ hai, chúng ta nên quý trọng cơ hội này, đúng không? Ta đảm bảo lần này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, không để nàng chịu bất kì ấm ức nào nữa." Giọng nói Kì Huyên ôn hòa, vẻ mặt vô cùng chân thành, tha thiết.

Cố Thanh Trúc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ông trời không phải cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu, mà cho chúng ta cơ hội chọn lại lần nữa."

Kì Huyên nhíu mày, giọng điệu chua xót: "Nàng muốn chọn lại lần nữa?"

"Đúng." Giọng nói trong trẻo, trả lời dứt khoát.

Nhìn nàng bình tĩnh như vậy, Kì Huyên nhất thời không biết làm sao, chỉ biết lắc đầu theo bản năng: "Không thể nào. Ta sẽ không chọn lại một lần nữa, nàng cũng không thể."

"Tại sao ta không thể?" Cố Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Kì Huyên, bình tĩnh kiên định: "Ta là tiểu thư Cố gia, ngươi là thế tử Võ An Hầu, đôi ta xưa nay không quen không biết, tại sao không thể?"

Kì Huyên nhíu mày uống trà, im lặng một lúc lâu mới nói: "Nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, ngày mai ta sẽ đến Cố gia cầu hôn. Cho dù tuổi còn nhỏ thì cũng có thể đính hôn trước mà."

Giọng hắn hơi nóng nảy, chính hắn cũng không nhận ra, nhưng khi nghe được nàng nói nàng muốn chọn lại một lần nữa, lòng hắn như bị dao cứa thật sự rất khó chịu.

Cố Thanh Trúc nghe vậy không giận mà cười, Kì Huyên thấy vậy nên hỏi: "Nàng cười cái gì? Nàng không tin ta sẽ làm vậy sao?"

"Ngươi cho rằng chúng ta thành thân rất dễ dàng sao?" Cố Thanh Trúc hỏi lại.



Kì Huyên khó hiểu: "Nàng có ý gì?"

Cố Thanh Trúc bưng chén trà trước mặt lên ngửi, hỏi lại lần nữa: "Ngươi cảm thấy với thân phận của ta gả vào phủ Võ An Hầu làm chính thê của thế tử dễ lắm sao?"

Kiếp trước nàng lao tâm khổ tứ, khó khăn lắm mới làm cho lão phu nhân Kỳ gia thích mình, khiến bà bất chấp mọi lời dị nghị mà lấy Cố Thanh Trúc có tiếng hung dữ làm chính thê của Kì Huyên, Kì lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là tổ mẫu được Hoàng thượng và Hoàng hậu kính yêu, chuyện bà đã quyết thì không ai cản được. Vì lão phu nhân, Cố Thanh Trúc mới có thể thuận lợi gả vào phủ Võ An Hầu.

Nhưng kiếp này Cố Thanh Trúc chắc chắn sẽ không phí hơi mà đi lấy lòng Kì gia lão phu nhân nên việc Kì Huyên uy hiếp, đối với nàng mà nói thật không có tác dụng gì.

Kì Huyên thấy trong nụ cười của nàng đầy sự chua xót, có lẽ là nhớ lại khổ nhọc kiếp trước, kiếp trước hắn nhiều lần nghe tổ mẫu nói Thanh Trúc rất tốt, can đảm cẩn thận, lại rất thật lòng, đối với hắn lại luôn một lòng một dạ, nhưng khi đó hắn nghe không lọt tai, chỉ xem nàng là một người phụ nữ mưu mô mà thôi.

Cố Thanh Trúc buông cái ly trong tay, chỉ vào nước trà đã đổi sắc: "Trà phải uống lúc còn nóng, qua thời gian thì cho dù cố uống, vị của nó cũng đã thay đổi rồi." Thở dài bất đắc dĩ nói: "Quá khứ của chúng ta sau hôm nay nên quên đi. Chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy nên quên thôi. Bây giờ ta có chuyện ta muốn làm, ngươi cũng có cuộc sống của ngươi, kiếp này ta nhất định sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi cũng vậy không cần đến làm phiền ta. Đôi ta cứ như người xa lạ chưa từng gặp mặt là tốt nhất."

Kì Huyên vẫn luôn cúi đầu, Cố Thanh Trúc không nhìn được vẻ mặt của hắn, đợi thêm một lát nàng đứng lên, nói thêm một câu: "Chuyện giống như hôm nay tốt nhất đừng làm nữa. Ta không muốn người khác thấy ta và ngươi có liên quan gì đến nhau."

Nói xong, Cố Thanh Trúc liền nhấc chân muốn đi, ai ngờ mới quay người lại thì có người mạnh mẽ ngăn lại, Kì Huyên ôm nàng từ đằng sau, lẩm bẩm bên tai: "Thanh Trúc, nàng tuyệt tình quá."

Cố Thanh Trúc sớm đã không quen tiếp xúc với hắn nên liên tục giãy giụa: "Ngươi buông ta ra."

Nhưng nàng càng giãy giụa, Kì Huyên càng ôm chặt, Cố Thanh Trúc không còn cách nào đành phải đá hắn, giẫm hắn, chân Kì Huyên bị đá, hắn xoay người lại, đẩy nàng lên cái bàn hai người vừa uống trà lúc nãy, giọng hắn hơi nguy hiểm: "Quá khứ của chúng ta nàng thật sự nói quên thì quên sao? Ta không muốn làm người xa lạ với nàng."

Cố Thanh Trúc bị hắn đè ở dưới, người gầy nhỏ không phải đối thủ của Kì Huyên, không động đậy được, Kì Huyên gầm nhẹ bên tai nàng: "Ta và nàng vĩnh viễn đều không phải người xa lạ, sai lầm kiếp trước ta sẽ không tái phạm nữa, Thanh Trúc nàng tha thứ cho ta được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, ta bảo đảm.. A."

Sau đó là hàng loạt tiếng vỡ của ấm trà và tiếng hô của Kì Huyên, Cố Thanh Trúc đẩy Kì Huyên ra, tát hắn một cái rồi chạy từ người của hắn ra giống như con thỏ, Lý Mậu Trinh đang đứng dưới cầu thang nghe tiếng động lên xem thì thấy nàng quần áo xộc xệch, tóc tai rơi rớt, tóc mái ướt đẫm, một bên còn dính vài lá trà, khuôn mặt non nớt xinh đẹp đầy vẻ kinh hãi, nhìn sang Kì Huyên, vạt áo trước và sau lưng đều là nước, cũng dính không ít lá trà, hắn vừa xoa xoa ót vừa đi tới cạnh họ.

Lý Mậu Trinh che trước mặt Thanh Trúc theo bản năng, nhắc nhở Kì Huyên: "Thế tử, chuyện này, chuyện này không đúng đâu."

Kì Huyên buông bàn tay sau gáy ra, lòng bàn tay dính đầy máu, không biết là máu ở sau gáy hay là máu trong lòng bàn tay, nhìn chật vật không hơn Cố Thanh Trúc bao nhiêu, hắn kéo Lý Mậu Trinh ra, Cố Thanh Trúc lui về sau chưa tới hai bước đã đụng phải vách tường, Kì Huyên thở phì phò, giơ tay chống lên sườn mặt của Cố Thanh Trúc, khí thế mạnh mẽ ập vào trước mặt nàng.

Lý Mậu Trinh thấy thế cho rằng Kì Huyên còn muốn tiếp tục thì vội vàng nói: "Thế tử, ngài bình tử một chút, nàng vẫn còn là trẻ con mà."

Kì Huyên không di chuyển gì chỉ giam Cố Thanh Trúc trong ngực mình, hơi thở ấm áp phun vào cổ nàng, nói nhỏ bên tai: "Nhớ kĩ lời ta nói, ta sẽ không chọn lại một lần nữa, nàng cũng vậy. Nếu nàng không nghe thì đừng trách ta tiền trảm hậu tấu."



Cố Thanh Trúc cau mày, cụp mắt, không biết suy nghĩ điều gì.

Mà Lý Mậu Trinh cuối cùng đã quyết định giữa lòng trung thành và lương tri hắn chọn lương tri, tính ra tay với Kì Huyên giải cứu cô nương vô tội thì thấy Cố Thanh Trúc đánh vào bên hông của Kì Huyên, Kì Huyên cong người, Cố Thanh Trúc nâng gối đập lên bụng Kì Huyên, Kì Huyên ngã xuống đất ngay.

Cố Thanh Trúc hung hăng liếc sang Lý Mậu Trinh đang muốn rút dao, Lý Mậu Trinh sợ hãi vội tra đao vào vỏ, vô cùng kinh ngạc đứng đó không biết làm sao.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đi xuống đánh xe, bắt ta chỗ nào thì trả ta về chỗ ấy."

Cố Thanh Trúc hung tợn buông lời, lau mặt chẳng thèm nhìn Kì Huyên đang bò trên đất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống lầu.

Lý Mậu Trinh xúc động trong lòng, lần đầu bị một tiểu cô nương choai choai uy hiếp, ghê nhất là, hắn sợ thật. Nhìn sang thế tử đang quằn quại, Lý Mậu Trinh mới thấy xấu hổ: "Thế tử, ngài xem.."

Kì Huyên nhìn sang thanh kiếm bên hông hắn, Lý Mậu Trinh vội vàng bỏ nó ra đằng sau tỏ vẻ tất cả chỉ là hiểu lầm.

Kì Huyên hừ lạnh, lấy lòng bàn tay đầy máu xoa xoa người mình: "Đưa nàng về, tiện thì đưa cho nàng thêm cái khăn khô đi."

Lý Mậu Trinh đi theo, nhưng đi hai bước xuống lầu thì lại vòng lên: "Thế tử, ngài không sao chứ."

Câu "không sao" không biết chạm vào mạch nào của Kì Huyên, hắn gầm lên giận dữ: "Cút."

Lý Mậu Trinh hoảng sợ, vội vàng chạy xuống lầu.

ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ