Chương 49

179 3 0
                                    

"Đóng cửa, ôm tôi vào phòng."

Lương Tấn nói với Minh Ngọc: "Đi về phòng đi."

Minh Ngọc gật đầu: "Ừm." Bốn động cơ không hoạt động, hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc khiến cho tâm trạng cô không được tốt, khi nhìn thấy Lương Tấn cô mới dằn những cảm xúc ấy lại. Khi thấy Lương Tấn và Vưu Châu Châu đứng chung, cô khẽ đưa mắt nhìn hai người họ, cất bước đi về phía thang máy.

Tiếp viên trưởng Vương và mọi người đi sau lưng Minh Ngọc.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong một khoảng thời gian ngắn, cả đoàn người chỉ còn lại mỗi Vưu Châu Châu và Lương Tấn.

"Cô cũng đi về phòng đi." Anh cũng nói thế với cô.

Sau khi trải qua chuyện hạ cánh khẩn cấp vào ban sáng, Vưu Châu Châu đúng là cảm thấy rất mệt. Cô cần phải nghỉ ngơi, vì vậy đi về phía thang máy cùng với Lương Tấn, chờ đợi lượt tiếp theo.

Thang máy xuống đến nơi, cửa mở ra, cả hai người họ cùng bước vào. Lương Tấn đứng bên cạnh cửa, đưa tay nhấn xuống số '3', sau đó lại nhấn tiếp số '4'. Lúc cửa thang sắp đóng lại, có một người phụ nữ trùm khăn trên đầu bước vào.

Vưu Châu Châu liếc nhìn thấy số '4' đang phát sáng kia, quay đầu về phía anh: "Một mình tôi ở lầu ba hả?"

"Không phải vậy sao?" Lương Tấn nhìn cô.

"Anh dẫn tôi đi."

"Gần mà, tự cô cũng có thể đi được."

Trong thang máy lúc này còn có người ngoài, cô trừng mắt nhìn Lương Tấn, anh không thèm để ý. Thang máy nhanh chóng ngừng ở tầng ba, Vưu Châu Châu hừ nhẹ một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.

Lầu ba còn có người bên Bắc Hàng, Vưu Châu Châu gật đầu với người chào hỏi mình rồi bước vào trong phòng. Cô vừa vào cửa thì lập tức tháo giày cao gót ra, ngã xuống giường, bắt đầu ngủ. Đang lim dim thì lại có ai đó gõ cửa, hóa ra là người mà Lương Tấn nhờ đưa hành lý tới cho cô. "Cũng chả chịu tự đến đây nữa." Vưu Châu Châu oán thầm. Cô xách hành lý vào trong rồi lại tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Phòng trên lầu bốn vừa có người Bắc Hàng vừa có người Trường Cát. Sau khi Minh Ngọc bước vào phòng thì lập tức suy nghĩ về sự cố lần này. Cô biết là do mình sơ suất nên tâm tình buồn như đưa đám. Trước kia cô chưa từng mắc sai lầm nào cả, vậy mà hôm nay lại phạm phải lỗi, còn sai ngay trước mặt Vưu Châu Châu nữa chứ, thế nên cô vừa bội phục Vưu Châu Châu, lại vừa cảm thấy không cam lòng, tâm tình trở nên rất mâu thuẫn. Hơn nữa cũng không biết làm sao đối mặt với người trong công ty. Còn báo cáo sự cố... Chờ đến khi trở về công ty thì sẽ không tránh khỏi việc cấp trên tới làm công tác điều tra an toàn.

Minh Ngọc cảm thấy trong lòng rối loạn đến tê dại. Cô chẳng còn tâm tư nào để nghỉ ngơi nữa, chỉ mang theo vẻ buồn rười rượi ngồi trên giường nhớ về rủi ro lần này. Bốn động cơ cùng một lúc không hoạt động là chuyện vô cùng hiếm thấy, vậy mà cô lại gặp phải. Trong khi máy bay đang không ngừng rơi xuống thì cô phải điều khiển thật vững mới đúng, thế mà cô lại căng thẳng đến mức phạm phải sai lầm. Đây là chuyện vô cùng không nên đối với người làm nghề như cô. Cô càng nghĩ thì trong lòng càng hỏng bét.

Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Tử Thiếu NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ