10

150 16 1
                                    

"Lục Quang, chiều nay cậu rảnh không? Kèm tôi một buổi toán đi!"

Trình Tiểu Thời trông có vẻ rất hoảng loạn, hắn vò đầu bứt tóc trông thảm thương vô cùng, đây là bộ dạng kẻ sợ hãi Toán học đến cùng cực cận ngày thi. Hắn nắm chặt cánh tay Lục Quang mà níu, mà lay lắc đến nỗi cậu cũng không đủ sức mà vùng ra. Cậu chỉ đành thở dài, đáp lại mấy câu trấn an sự hỗn loạn của Trình Tiểu Thời.

"Những gì cậu làm cả hai ba tháng nay đã đủ, chỉ cần ngày mai thi thật tốt là được!"

"Thật sao? Nhưng tôi vẫn thấy rất bất an!"

Trình Tiểu Thời lúc sơ ý đã bị Lục Quang hất ra, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn mém chút nữa là ngả ngửa té lăn quay, làm trò hề cho chúng sinh cười cợt. Hắn thôi nài nỉ, chỉ đành nghĩ cách tự đối phó với chúng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên làm thế nào cho phải. Trình Tiểu Thời không phải loại người thiếu tự tin đến nỗi run cầm cập như thỏ đế, chẳng qua là việc liệt môn đã trở thành bóng ma tâm lý khó xua đi.

Trình Tiểu Thời luôn tự mặc định rằng bản thân chắc chắn dở tệ trong toán học, tất cả cũng vì trước giờ chưa một lần nào hắn thật sự hiểu nó cả, hay đến cả việc áp dụng công thức đã là trở ngại lớn. Chưa kể đến áp lực phải thi cho qua môn, nếu không thì đường tương lai cũng hắn sẽ rất bất ổn, thậm chí chẳng rõ liệu có thể cứu vãn hay không. Chính vì vậy mà hắn lại lo âu đến vậy, suy cho cùng cũng chỉ là sự an nguy của bản thân.

Đứng trước những áp lực thi cử, đối với Trình Tiểu Thời thì đây là trải nghiệm đầu tiên, tất cả bắt nguồn từ việc hắn giác ngộ kịp thời vào độ cuối năm mười, rồi dần cảm thấy sự căng thẳng của chúng. Cảm giác này đặc biệt khó chịu, Trình Tiểu Thời ngỡ bản thân đã tổn hại hết mười năm tuổi thọ mất.

Lục Quang vẫn chăm chú làm bài tập về nhà, mặc kệ hắn xử lý thế nào. Trình Tiểu Thời thấy cậu vô tâm như vậy cũng lủi thủi một góc tự ôn bài. Hắn lấy quyển sách toán ra, nhìn vào chiếc bìa đã dâng lên trong họng một cỗ ngán ngẩm. Hắn đã cố gắng hết sức, nhưng thật sự vẫn cần ai đó trấn an.

"Đọc lại sách lượt qua một lần, có gì không hiểu, liền hỏi."

Lục Quang tay vẫn duy trì đưa từng nét bút trên trang tập, không chịu đếm xỉa đến hắn một lần. Chí ít, cậu cho anh một con đường rõ ràng để đi, điều đó làm Trình Tiểu Thời không còn mông lung vô định. Hắn quả thật làm theo, chăm chú tập trung cực độ, ngỡ như không thứ gì có thể quấy rầy và nhiễu loạn.

"Lục Quang, chỗ này..."

"Lục Quang, phần này tôi thắc mắc..."

Trình Tiểu Thời hỏi bao nhiêu, Lục Quang đáp lại bấy nhiêu. Từng chút từng chút một, thoáng qua bên tai đã nghe văng vẳng tiếng chuông cuối ngày. Thời gian trôi qua nhanh thật, bọn hắn còn chưa kịp làm gì...

"Lục Quang, vẫn còn chương này cần cậu hỗ trợ!"

"Đã hết giờ rồi, trường không cho phép ở lại thêm."

Lục Quang từ tốn dọn dẹp sách vở, bên cạnh là Trình Tiểu Thời vẫn còn lưu luyến bộ sách Toán học, hắn không nỡ đem cất vào cặp mà cứ cầm mãi trên tay, vô tình lại quên béng mất. Vì vậy mà hắn trông rất giống mọt, trên tay lăm le quyển sách ai trông cũng thấy lạ.

Love Sign [Thời Quang]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ