Chương 36.

357 16 0
                                    

Cánh tay đang đẩy em của Yujin cũng dần dần mềm nhũn, đặt trên mái tóc đen của Wonyoung. Thuận theo liếm cắn trước ngực, trong miệng tràn ra tiếng thở gấp.

Quần áo trên người Wonyoung cũng sớm trong lúc Yujin tê dại trầm mê lặng lẽ cởi xuống, cho đến khi nhục côn thô cứng dâng trào kia để ở trong hoa phụ ướt át cọ xát, đầu nấm cực lớn để ở nhụy hoa kiều nộn, Yujin mới hồi phục lại tinh thần.

"Em... Đừng... A... Ăn cháo trước đã... Ưm... Cơ thể em còn đang suy yếu... Trước đừng..."

"A..."

Yujin chưa nói xong đã bị nhục côn đột ngột đâm vào đánh gãy.

"Em không đói bụng." Wonyoung chậm rãi chuyển động nhục côn trong hoa huyệt, giọng khàn khàn cự tuyệt.

"Em ăn xong trước.... Chúng ta lại.... Hừ.... Tiếp tục... Được không?"

Yujin một bên cố nén khoái ý tê dại truyền đến từ hoa huyệt, một bên dịu dàng dỗ dành.

Nghe mẹ Jang nói, em đã hai ba ngày chưa ăn gì, xem sắc mặt em bây giờ tái nhợt, cũng biết tình huống cơ thể của em không tốt lắm.

Wonyoung không để ý tới, vẫn như cũ cuốn lấy chân Yujin, ở trong hoa huyệt của cô thong thả mà sâu nặng đâm chọc. Hai mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yujin, giống như muốn xác định người con gái hiện giờ mình đang thao chính là người mà mình ngày đêm tơ tưởng.

Yujin cũng không chịu nổi, hoa huyệt đã trống trải một đoạn thời gian rất dài hiện giờ lại một lần nữa bị người con gái trêu chọc, sớm đã cơ khát khó nhịn, đường đi tự động cắn hút lấy nhục côn thô dài, tựa hồ ngay cả gân xanh nổi lên trên nhục côn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Em ăn... Cháo trước... Cả ngày hôm nay chị đều ở bên em được không?.... A...."

Wonyoung vẫn không nói, chỉ không hề chớp mắt nhìn bộ dáng vũ mị của Yujin khi chìm đắm trong dục vọng. Dưới thân nhục côn dữ tợn giống như đao to búa lớn bổ vào trong cơ thể Yujin, không thương tiếc chút nào.

"Em muốn thế nào.... em nói đi... Ưʍ.."

Yujin không yên tâm, một bên cố nén dục vọng rên rỉ, một bên nhẹ dỗ Wonyoung. Tiếng thở gấp trong lời nói càng làm cho Wonyoung nghe được như si như say, nhớ tới hình ảnh trước kia cô ngày đêm ở dưới thân em, lại nghĩ tới cô nhẫn tâm đi không từ giã, dưới thân va chạm càng thêm kịch liệt.

Thấy cô giống như còn muốn nói cái gì đó, đôi mắt Wonyoung nhắm lại, cúi xuống hôn chặn miệng cô.

Một tay em nhẹ nâng cổ cô, một tay kéo chân cô lên, tiếp tục động tác thao làm sâu nặng dưới thân.

"A..."

Nếp uốn ở vách trong hoa huyệt bị vuốt phẳng lại cuộn lên, mật dịch tràn ra tẩm ướt đùi hai người, phát ra tiếp nước nhóp nhép. Tê tê dại dại cảm giác ngứa và khoái cảm từ chỗ sâu trong hoa tâm truyền đến đại não, mặc dù miệng cô bị ngăn chặn, cũng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Wonyoung cảm nhận được cô gái dưới thân thuận theo, bất an trong mấy ngày nay mới biến mất một ít.

Nhục côn gắng gượng bị hoa huyệt ấm áp ướt át gắt gao bao vây, cả mã mắt cũng như bị hút vào.

Khuôn ngực cứng rắn bị đầu nhũ hoa  mềm mại của cô gái qua lại khẽ vuốt, khiến cho trong lòng Wonyoung ngứa ngáy.

Hận không thể đem Yujin cắn nuốt vào bụng, để cho cô cả đời ở bên cạnh mình.

Nhục côn càng lúc càng nhanh, càng đâm càng sâu gần như đâm cả vào đáy huyệt, làm cả người Yujin run rẩy, sợi tóc hỗn độn bất lực dán lên khuôn mặt lại có vẻ dụ hoặc mê người.

"Hừ..."

Wonyoung gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc ở khoảnh khắc lao tới cuối cùng tất cả tinh hoa tưởng niệm đều phun vào trong hoa huyệt ấm áp.

Cảm nhận được Yujin dưới cao trào cấp tốc co rút lại cắn hút, Wonyoung không lùi mà tiến tới, lại vác chân cô lên hướng đến trong chỗ sâu đâm vào.

Chọc đến khi Yujin run run rẩy rẩy lại thét chói tai phun ra một cỗ mật dịch, cuối cùng mới ngừng lại trong cơ thể cô không hề động đậy.

Yujin cảm nhận được dưới thân truyền đến khoái cảm ngập đầu, nhắm mắt hút lấy nhục côn trong cơ thể hồi lâu mới một lần nữa trấn định lại.

"Em có thể ăn cháo trước không? Nghe lời chị nhé? Em không ăn gì cơ thể sẽ không chịu nổi."

Yujin nhẹ vỗ về Yujin đang ghé vào trên người mình, nghiêng đầu ở bên tai em nhẹ nhàng dỗ dành.

Wonyoung nghe vậy quay đầu đối mặt với cô, hô hấp ấm áp phun lên cổ Yujin, làm cả người cô tê dại, hoa huyệt dưới thân dường như lại bắt đầu run rẩy, sợ tới mức Yujin vội vàng đẩy Wonyoung ra, nhục côn trong cơ thể cũng theo đó chảy xuống.

Nhưng Wonyoung lại cho rằng cô muốn đẩy mình ra là vì ghét bỏ mình, trong mắt liền toát ra biểu cảm kinh ngạc và tổn thương. Hốc mắt giống như theo sự tủi thân mà đo đỏ lên.

Yujin nhìn thấy thế đau lòng tự trách không thôi, đành phải theo tư thế khóa ngồi đè em ở dưới thân, tự mình lại một lần nữa đỡ nhục côn nhét vào trong cơ thể.

"Chị không phải đi, em ngồi dậy đã để chị đút em ăn cháo được không?"

Nói xong cô còn cúi đầu ở bên miệng Wonyoung nhẹ cắn sau đó đem toàn bộ mặt em đều liếm hôn một lần, tổn thương trong mắt Wonyoung mới một lần nữa biến mất.
"Được."

Wonyoung nghiêm túc nhìn Yujin, gật đầu đồng ý, chống ván giường ngồi dậy.

Yujin thấy em phối hợp cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, bưng bát cháo đã có chút hơi nguội ở một bên, múc một muỗng đưa tới bên miệng em.

[Annyeongz] Lấy gì chữa khỏi cho em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ