Về phòng, bầu không khí có chút yên tĩnh đến kỳ quái, Lạp Lệ Sa ngồi trước bàn đọc sách không nói lời nào, ánh mắt rơi trên mặt đất phía xa không chớp.
Phác Thái Anh không biết nữ nhân kia rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Lạp Lệ Sa, nhưng cô có thể thấy Lạp Lệ Sa không thích người kia. Nàng kiêng kị, oán hận đối phương. Đồng thời, người kia làm cho nàng có chút không thoải mái. Nàng khổ sở, nụ cười phấn chấn cũng vụt tắt, ngông cuồng tự đại cũng không còn, cái tính trẻ con chỉ có cô nhìn thấy cũng không thấy nữa.
Tâm trạng của Lạp Lệ Sa trông rất nặng nề, thậm chí đuôi mắt cũng rũ xuống.
Cô muốn ôm nàng.
Đào Kính Hàn vẫn chưa về, có lẽ đang tạm biệt fans ở thành phố A.
Nhưng coi như Đào Kính Hàn có ở đây, cô cũng sẽ không để ý đến nàng ấy.
Phác Thái Anh trước tiên tắt camera trong phòng, đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa, thấp giọng nói:"Lệ Sa..." Trong mắt cô nháy mắt hiện rõ tia lo lắng.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy đôi dép lê màu hồng, đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, ngước mắt lên nhìn Phác Thái Anh, giống như một tiểu hài tử bị ủy khuất muốn ôm một cái. Hơi nước mờ mịt tràn ngập khóe mắt nàng, "Thái Anh..."
Khoảnh khắc nàng lên tiếng, nước mắt không kìm chế được nữa mà trào ra.
Nàng khóc không phải vì chật vật, chỉ là âm thầm mà rơi lệ, nước mắt như hai dây kim cương tô điểm lên gương mặt xinh đẹp, lấp lánh dưới ánh đèn.
Phác Thái Anh sững sờ một lúc, cau mày dùng đầu ngón tay cẩn thận lau nước mắt cho nàng, tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng, liên tục vỗ vỗ lưng nàng, "Không sao rồi."
Cô nghĩ, có lẽ người kia cũng sẽ muốn làm như vậy, chỉ là không thành công, nhưng chính cô lại làm được.
Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, áp mặt vào trong ngực Phác Thái Anh, ôm lấy eo Phác Thái Anh, cắn chặt môi, khóc càng thêm ẩn nhẫn.
Hai người duy trì tư thế này rất lâu, một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa mới dần dần bình tĩnh lại. Sau đó, Đào Kính Hàn đột nhiên mở cửa, nhìn hai người sửng sốt một lúc.
Nàng trừng mắt nhìn, suy nghĩ hai giây, nói:"Xin lỗi, hai người tiếp tục đi." Lại nhanh chóng lùi ra, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Hai người lập tức buông nhau ra, nhảy ra xa như lò xo.
Một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa cắn cắn môi, nói:"Cái kia... Thái Anh ..."
Phác Thái Anh "Ừm" một tiếng rồi không nói thêm nữa.
"Chị... chị không có gì muốn hỏi em sao?"
"Nếu như em muốn nói."
Lạp Lệ Sa cụp mắt xuống, giờ khắc này, nàng không cần gì cả, chỉ cần một người lắng nghe câu chuyện của nàng.
Lạp Lệ Sa cười có chút chua xót, "Em đã từng thích người kia."
Phác Thái Anh đột nhiên nhấc mắt, trong mắt hiện lên một tia mất mát mà chính cô cũng không nhận ra, trái tim như thắt lại. Cô bất giác nắm chặt tay, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh:"Có thể nhìn ra được."
BẠN ĐANG ĐỌC
(Lichaeng)Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm
FanfictionTIỂU THUYẾT CHUYỂN VER, TÔI KHÔNG PHẢI TÁC GIẢ! Tác giả:Giang Mộ Vô Trần Editor:Ren2429 Thể loại:Bách hợp, đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, hiện đại, trọng sinh, giới giải trí, ngọt văn. Độ dài:105 chương