- Tịch Hoạ, thân làm đại sư huynh nhưng lại phạm vào điều cấm kỵ của môn quy. Thương tổn đồng môn, cậy thế ép người. Theo môn quy phạt 100 roi mãng tiên, ở tĩnh xá xám hối 3 năm. Xá bỏ thân phận Chức Dẫn. Sau này không được phép dẫn dắt tân đệ tử nữa.
- Sư thúc, con cầu xin người. Sư huynh không phải như vậy. Huynh ấy...
- Hoa Âm, đây không phải điều con nói phải hay không là được. Đây là môn quy.Tịch Hoạ sau khi nhận tội vẫn luôn im lặng. Đến giờ phút này mới lên tiếng.
- Sư thúc, con xin chịu phạt gấp đôi. Nhưng xin người, để Hoa Âm tiếp tục đi theo con. Nếu còn dám trái môn quy, còn thương tổn đệ ấy, con sẽ phế bỏ tu vi tự mình đến Hạ Ngục Ti chịu phạt. Sau đệ ấy, con sẽ không dẫn dắt thêm bất cứ ai nữa.
- K...không...
- Có muốn theo con hay không còn do Hoa Âm có chấp thuận hay không nữa.Đi theo sư huynh sao? Sư huynh là tín ngưỡng cả đời của hắn. Là bất khả xâm phạm trong lòng hắn. Bảo hắn dời xa sư huynh chẳng khác nào muốn mạng hắn.
Hắn lay lắt ở Thanh Hoa Vân dù biết mình mãi mãi không thể tu luyện được nữa là vì cái gì chứ? Chỉ là vì hắn không thể dời xa huynh ấy. Nhưng nếu nói vì để nó đi theo, mà huynh ấy phải chịu phạt gấp đôi...200 roi. Là 200 roi mãng tiên.
Hắn đã từng nhìn thấy cái roi ấy đáng sợ đến như thế nào. Nó không phải mấy thứ thước gỗ, roi mây tầm thường mà sư huynh dùng trên người hắn. Nó là gia pháp của Thanh Vân Hoa. Chưa nói đến việc khi bị đánh phạt sẽ không được dùng tu vi chống đỡ. Mà tu vi dù có cao đến đâu cũng sẽ bị nó trấn lại. 1 roi đó đánh xuống không chỉ đánh trên da thịt, còn đánh xuống xương cốt, tâm mạch, nội lực của người chịu đòn.
Nếu nói đánh hắn 200 roi rồi để hắn đi theo sư huynh, hắn nhất định sẽ đồng ý không cần suy nghĩ. Nhưng nếu nói những roi đó đánh trên người Tịch Hoạ...1 roi hắn cũng không muốn.- Hoa Âm.
Hoa Âm đầu cúi gằm. Đầy run rẩy mà lắc đầu. Hắn không thể. Hai tay Hoa Âm nắm chặt. Móng tay đâm vào da thịt đến bật máu.
- Được. Nếu Hoa Âm đã không đồng ý, vậy cứ theo môn quy mà làm. Người đâu, đưa Tịch Hoạ đến hình đường chấp phạt.
Tịch Hoạ cũng không trấn an nó. Một ảo cảnh thì cũng không có cảm xúc thật. Chỉ là mọi thứ diễn ra cho y xem mà thôi.
Y bước vào hình đường, Hoa Âm không thể đi theo. Sau khi cánh cửa hình đường khép lại y liền nói.- Sư thúc. Xin người để con chịu phạt gấp đôi. Sau đó Hoa Âm có nhận lại con hay không, để tùy ý nó quyết định.
- Nếu con chịu phạt xong Hoa Âm cũng không muốn đi cùng con thì không phải tự làm khổ mình sao?
- Không khổ. Là con tự làm tự chịu.
- Con suy nghĩ kỹ rồi chứ?
- Vâng.Hình đường Thanh Hoa Vân có một tầng phong ấn. Những người không có phận sự không thể tiến vào. Nhưng có thể nghe được thanh âm hình phạt từ bên trong phát ra. Như một cách răn đe đệ tử. Những thứ mắt nhìn thấy thì sẽ thấy sợ đó. Nhưng mắt không nhìn thấy tai lại nghe được càng làm cho người ta sợ hãi hơn nhiều. Vì không nhìn thấy người ta sẽ tự nhiên nghĩ đến, tự mình tưởng tượng.
Hoa Âm hiện tại cũng thế. Tịch Hoạ ở bên trong hình đường chịu phạt. Hắn quỳ bên ngoài chờ đợi. Lúc tiếng roi đầu tiên cất lên hắn đã cảm thấy tim mình đau đớn nghẹt thở.
Từ ngày sư huynh suýt nhập ma rồi tỉnh lại. Khi thái độ của huynh ấy bỗng nhiên thay đổi hắn đã cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Chỉ là hắn không biết sư huynh đang muốn làm gì. Nếu huynh ấy chỉ là không muốn để hắn đi nữa, thì nói với hắn là được. Hắn sẽ tự mình có cách rời đi. Tại sao phải làm như vậy? Nếu đã muốn hắn rời đi tại sao lại nói có thể chịu phạt gấp đôi để giữ hắn lại? Là huynh ấy muốn để hắn tự mình buông bỏ sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn văn] Hoa Âm Tịch Chiếu
AléatoireCon người ta luôn có những thứ mất đi rồi mới biết trân trọng. Thần tiên cũng không ngoại lệ. Có những thứ ta tưởng trừng là hòn đá thô, đến khi làm vỡ rồi ta mới biết nó là thiên ngọc chân quý. Nhưng ngọc vỡ rồi...người mất rồi. Ta còn có hay không...