Chương 4: Tao không thích đánh nhau, trừ khi cần thiết

57 1 0
                                    

Tống Chi Ngôn thấy Điền Chính Quốc tự tin và quyết liệt như vậy, cho rằng cậu vẫn nên đối diện với hiện thực trước mặt: "Vọng Vọng, nhưng tao không biết thật." Cậu ta lấy ra một tờ bài tập tiếng Anh, giơ lên lắc lắc: "Ví dụ cái bài tiếng Anh này đi, thính lực của tao dựa vào chuyển động của bút, ABCD bốn lựa chọn, bốn phương tám hướng, bên nào chọn đáp án cũng nghe được, bố thật sự có tâm nhưng mà bất lực*."
Kim Thái Hanh đi vào phòng học, giáo viên trực không thấy Điền Chính Quốc đi theo, dịu dàng hỏi: "Điền Chính Quốc đâu?"

"Cậu ta nói cần suy nghĩ thêm." Kim Thái Hanh trực tiếp thuật lại những gì Điền Chính Quốc nói cho giáo viên trực, đi thẳng về chỗ ngồi ngồi xuống, lúc thò tay vào ngăn bàn lấy sách bài tập ra, ngón tay đụng phải vật gì đó cứng cứng.

Kim Thái Hanh lấy sách xong tiếp tục rút thứ kia ra từ trong ngăn bàn.

Là một gói sô cô la cao cấp màu nâu sậm, thông tin trên đó đều được viết bằng tiếng Anh, bị ai đó dùng một dải băng màu tím quấn thành cái nơ con bướm rườm rà, bên trong cái nơ kẹp một mảnh giấy.

Oa, hôm nay lại là một ngày tớ thích cậu! --- yêu cậu, Quốc Quốc.

Quốc Quốc?

À.

Kim Thái Hanh nghĩ đến khung cảnh mình vừa nhìn thấy ở hành lang. Hai người thiếu niên thân mật dính vào nhau, Thẩm Chiếu gần như là tựa vào người Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng không có vẻ gì là không thoải mái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy, mọi người đều biết.





*Quốc Quốc nói là nghiêm túc học tập, Tống Chi Ngôn lại nghe thành nghiêm túc gian lận =))))))))))





Cậu ta đấm ngực dậm chân, vừa khoa trương vừa giả dối.





Điền Chính Quốc: "..."





Tính cậu cũng ham chơi, từ nhỏ đến lớn đã vậy, nên ngay cả học hành cũng phải kết hợp với vui chơi. Đám lêu lổng với cậu cũng không có đứa nào quá kém cỏi, nên đây thật sự là lần đầu tiên Điền Chính Quốc dấn thân vào thế giới của học tra.





"Không vội, cứ từ từ đi." Điền Chính Quốc học theo giọng điệu của chủ nhiệm cũ, sáu chữ ngắn ngủi, mờ nhạt và mệt mỏi vô cùng.





Tống Chi Ngôn diễn xong hí bán xong thảm lại tiếp tục chơi điện thoại, cậu ta vốn không thật sự cho rằng Điền Chính Quốc sẽ cố gắng học cho giỏi. Chơi với nhau từ bé đến lớn, Tống Chi Ngôn hiểu rất rõ Điền Chính Quốc --- là một tên nhiệt huyết ba phút thôi.





Nếu là vụ học hành, tên này hẳn là một phút nhiệt huyết cũng không có.





Mặt trời ban chiều nóng đến đốt người, Điền Chính Quốc chỉ đánh mấy cái đáp án đúng, còn lại cố tình đánh sai hết, còn phải đếm đếm tính toán để khống chế điểm và tỉ lệ sai sót ở trình độ của một đứa học sinh dốt.





Sau khi làm xong thì cậu bò ra bàn nằm ngủ, Tống Chi Ngôn nhìn cậu mấy lần, kéo bài tập của cậu qua đối chiếu với đáp án chính xác ở trong nhóm chat. Đấy, mười cái thì sai tám, còn tính học hành gì nữa? Tống Chi Ngôn ném tờ giấy lên đầu Điền Chính Quốc, cậu ta nên biết Điền Chính Quốc lại ba hoa chích chòe* mới phải, nếu Điền Chính Quốc chăm học được thật, cậu ta sẽ lên trên đài chủ tịch, dùng mặt đập vỡ tảng đá lớn.





Tôi bị ánh trăng của nam chính coi trọng |taekook|Where stories live. Discover now