Hôm ấy em được nghỉ, sau những ngày dài đằng đẵng luyện tập và chạy sân khấu.
Trời đổ sáu giờ, mấy con gà trống oai vệ cất tiếng gáy từ mấy cái chuồng thấp lè tè, báo hiệu cho người ta biết đã đến lúc dậy rồi.
Ở thành phố vẫn có những nhà nuôi gà. Có mấy nhà nuôi gà bán, bán không hết thì chất lên xe mang về. Có mấy tay bợm rượu, ham mê tửu sắc, trầm luân đỏ đen, lại giữ khư khư mấy con gà bên nách để đem đi đá lậu. Cứ như vậy, ở khu dân cư lụp xụp mấy cái mái tôn, cứ sáng nào cũng nghe thấy tiếng gà gáy um trời.
Thanh Pháp phóng tầm mắt ra cửa sổ ngắm nhìn Mặt Trời vẫn đang thậm thậm thụi thụi mọc, hạ một quyết tâm be bé.
- Về nhà thôi.
Bất chợt, một thanh âm đánh gãy chút kiên định của em.
"Ting"
Viet Mai Tran
Xin chào.Thanh Pháp ngẩn người, tay run rẩy đánh rơi cả điện thoại xuống đất, trùng hợp thế nào lại va phải nút gọi video.
Em vừa nhặt điện thoại lên, đập vào mắt là nửa khuôn mặt của hắn đang nằm sấp trên giường, biếng nhác ồm ồm chất giọng hỏi em.
- Kiều nhớ Mike quá hay sao mà nhắn tin thì không trả lời mà lại muốn gọi video thế này ?
Mai Việt lờ đờ đôi mắt như kẻ nghiện, nhác thấy người bên kia bùm một cái đã đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa lên tiếng, mắt đảo láo liên như con nít bị bắt gian, chọc cho tâm trạng của hắn đang cọc cằn cũng vui vẻ đôi chút.
Từ sau khi biết được người này vì hắn đô con mà sợ như thấy tà thấy quỷ, Mai Việt càng muốn chọc người này hơn. Có lắm khi trên phòng tập thì lừa người này đang ngẩn ngơ mà hù cho một vố kinh hồn bạt vía, lắm lúc thì người này đang ăn liền nhảy bổ đến rủ ăn cùng. Dù lúc nào cũng thế, hắn chọc kiểu gì thì chọc, người nọ đều đỏ mặt trước, sau là lắp ba lắp bắp, mãi mới trả lời được mà còn trả lời bị vấp. Hắn thề, buồn cười cực.
Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ đâu. Trông kìa, chuẩn bị nói vấp đấy.
- Khô-Không ... Có .. Có đâu ..
- Là có hay không đây ?
- Kh-Không ..
- Vậy là Kiều chẳng nhớ Mike sao ?Hắn vờ tủi thân vùi mặt vào gối. Mai Việt biết, tên đực rựa cao to đen hôi như hắn mà bày vẽ cái trò tủi tủi hổ hổ thế này thì buồn nôn thật, nhưng cứ thấy người này thì hắn không nhịn được cứ muốn ghẹo thôi, dù bằng cách nào.
Thấy chưa, hắn đoán nào có sai. Người kia bị doạ hoảng rồi.
Thanh Pháp luống cuống chẳng biết ra làm sao, nhẹ dạ cả tin cái gì cũng tin là thật, nên giờ đây không biết để mắt ở đâu, nhỏ giọng lí nhí dẩu môi.
- Nh-Nhớ mà ..
"Thịch"
Tim Mai Việt hẫng một nhịp. Hắn mất tự nhiên ngồi dậy hẳn hoi, không muốn trêu em nữa, giọng mềm mại hỏi dò.
- Sao nay lại gọi cho Mike vậy ?
- B-Bấm nhầm ... Bị rơi điện thoại nên .. nên cấn nút.
- Vậy nếu không cấn thì cũng chẳng định gọi đâu, đúng không ?
- Kh-Không mà .. Đi-Định lúc khác gọi.
- Hừm, chuyện này Mike xử Kiều sau, bạn bè sống quá tồi. Nào, tạm gác qua, Kiều nhắn Mike có chuyện gì không ?
- U-Ủa ? Mike nhắn mà ?
- À ừ nhỉ, quên. À, định hỏi Kiều có tính đi đâu chơi đợt nghỉ này không ?
- Ki-Kiều về quê ..
- Về đâu ?
- Dĩnh Long.
- "Dĩnh Long" hả ? Mike đi với.