Mười sáu

238 22 1
                                    

- Alo ạ ?
- K-Kiều ... Hộc hộc ... Kiều đ-đang ở đâu vậy ?
- Kiều ... Kiều mới vừa về. Có chuyện gì không Mike ?

Mai Việt vừa thở hổn hển vừa cố căng tai lắng nghe người bên kia đầu dây. Hắn nghe ra được âm mũi nặng trịch cùng những tiếng sụt sịt rất bé, dễ dàng đoán ra được em là khóc rồi, còn là khóc rất nhiều.

"Kiều khóc .. Kiều khóc ..."

Hình ảnh Bảo Ly khoác tay hắn hiện lên trong đầu.

"Phải rồi ..."

Sự chán ghét khiến hắn khó chịu, hắn thầm ghim thêm một lần phải triệt triệt để để trả thù con ả cho bằng được để bù đắp cho em.

- Kiều .. Hộc .. Kiều có thể mở cửa cho Mike được không ?

Thanh Pháp đang nằm chợt ngồi thẳng dậy. Em vội vàng chạy ra cửa mở cho hắn, cả quá trình đều không ngẩng mặt nhìn hắn một lần, nên cũng không hề biết có ánh mắt gắt gao luôn dán chặt vào em từ khi thấy bóng hình em lấp ló sau cửa.

Em mở cửa, vội quay lưng vào để hắn không thấy đôi mắt đẫm nước.

- À Mike vào ch-

Lời còn chưa kịp nói, em đã rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia.

- M-Mike ?
- Tớ biết cả rồi.
- Hả ? Gì cơ ?
- Kiều thích tớ.

Ba từ, tựa như ba mũi tên ghim chặt vào não bộ. Em giống như bị đóng đinh tại chỗ, hành động cứng ngắc, chậm chạp không phản ứng lại.

"Vậy là Mike biết cả rồi. Mike biết hết rồi ... Kết thúc rồi. Sao lại sớm như vậy chứ ? Là do mình giấu tệ quá sao ? Là do mình chưa tốt điểm nào sao ? Sao lại có thể ... ?!?"

Nước mắt vô thức lăn dài trên gò má. Đôi mắt vì khóc quá nhiều sưng đau, khoé mắt đỏ bạnh ra một màu hung tợn. Ấy vậy mà chủ nhân của nó không cảm thấy gì, chỉ chết trân giữa nhà như vậy, mặc cho cái ôm của người đằng sau cũng chẳng thể khiến em ấm lòng hơn bao nhiêu.

Giọt nước mặn lăn từ má đổ xuống, vừa vặn rơi trúng vào cánh tay của người đằng sau. Hắn cảm nhận được có nước, vội xoay người em lại, chỉ thấy được nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt vốn đã méo xệch đi vài phần.

Mai Việt nhìn Thanh Pháp khóc đến hư tim hao phổi như vậy, bỗng cảm thấy tim như bị ai khoét mất một lỗ lớn, luống cuống tay chân không biết nên làm gì cho đúng, đến cuối cùng đành tuỳ tiện bản năng đem người giam trong ngực mình.

Nước mắt em như thứ axit ăn mòn mạnh nhất trên đời, nhỏ lên vải áo mà hắn cảm tưởng như giọt nước ấy ăn sâu vào tận lục phủ ngũ tạng bên trong, trái tim co rút, đau đến thở cũng không biết làm sao.

- Đừng khóc.

Em bỏ ngoài tai câu an ủi kia, vì không ngẩng mặt lên nên không biết hắn có bao nhiêu khổ sở nặn ra câu vừa rồi, cũng có bao nhiêu đau đớn đem câu ấy làm câu khẩn cầu, nào phải câu an ủi như em nghĩ.

[Mikelodic x Pháp Kiều] Thẳm xanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ