Chương 1.1: Chiếm hữu

3.2K 77 1
                                    

Mưa to rơi xuống từng hạt tí tách, phía trước có một người phụ nữ trung niên đang chạy thật nhanh. Bà ta mặc một chiếc váy dài làm từ cotton, giày vải đạp lên vũng nước khiến nước bẩn bắn lên tung toé. Phía sau có một đứa bé còn rất nhỏ đi theo, bà ta thường quay đầu lại vẫy tay để thúc giục đứa bé chạy nhanh hơn.

Toàn thân đứa bé bị nước mưa xối ướt đẫm, áo choàng màu đen ướt nhẹp dính chặt lên người, mặc dù trên đầu có đội thêm mũ của áo choàng, nhưng tóc của cậu vẫn bị nước mưa tẩm ướt, quần áo bên trong cũ nát, có vẻ như đã nhiều ngày chưa thay, thậm chí chân không mang giày, bàn chân nhỏ bé hoảng loạn đạp lên vũng bùn.

Trước mắt xuất hiện một trang viên ba tầng, vách tường được xây từ gạch đỏ đã bị dây thường xuân phủ đầy, dưới góc tường là mọc đầy rêu xanh tươi tốt dài như những sợi rong biển. Hoa hồng trong trang viên đỏ rực như lửa, hàng rào màu đen bị thân hoa quấn quanh, cánh hoa được nước mưa tẩm ướt trở nên hồng rực.

Người phụ nữ trung niên đẩy cửa sắt ra, lo lắng chạy tới trước cửa lớn ấn chuông.

Tiếng leng keng bị tiếng mưa rơi lấn át, trở nên nhỏ dần.

Đứa bé cúi đầu co quắp, bất an đứng sau lưng của người phụ nữ trung niên, nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ dơ bẩn của mình.

Cửa mở, người phụ nữ trung niên vội vàng nói gì đó với người bên trong.

Chỉ nghe giọng nói già nua của bà ta vang lên một lúc lâu, sau một hồi yên tĩnh, đột nhiên một giọng nói dịu dàng và sạch sẽ cất lên.

"Bà muốn tôi nhận nuôi bé trai này sao?"

Có lẽ thanh âm này quá mức dịu dàng, đứa bé ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một cô gái mặc váy đỏ dài chấm đất, đang lười biếng dựa lưng vào cửa nói chuyện.

Chiếc váy hai dây đỏ rực, phối hợp với áo choàng cùng màu khoác hờ ở trên cánh tay, áo choàng kéo dài từ phòng khách ra đến ngoài cửa, mái tóc đen nhánh xõa dài đến tận thắt lưng. Một tay của cô chống lên tay còn lại, một tay khác thì cầm chiếc tẩu thuốc màu bạc thật dài, khói trắng lượn lờ ở trên không trung.

Cô cũng đang đánh giá cậu nhóc, cô chưa từng gặp qua đứa bé nào có gương mặt quyến rũ và xinh đẹp như cậu nhóc này. Đuôi mắt của cậu ửng hồng, giống như dung nhan của hồ ly được hoạ trong tranh, môi đỏ như trái anh đào, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Con ngươi đen nhánh sắc bén loé lên sự lạnh lẽo, khẽ liếc nhìn cậu một cái rồi rời đi.

Người phụ nữ trung niên xoa tay, bất an khom lưng, từ trong yết hầu phát ra giọng nói già nua: "Cô biết đó, tôi đã sống từng ấy năm, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Tôi không thể nuôi đứa bé này, nó chính là quỷ hút máu, cơ thể của tôi cũng sắp xuống mồ rồi, làm sao có đủ máu để cho nó uống? Đây không phải là muốn mạng của tôi sao?"

Cô gái rít một ngụm thuốc, sau đó phun ra một luồng khói trắng. Cô lười biếng nâng hàng mi dày của mình lên hỏi, "Đứa nhỏ này làm sao tới được đây?"

"Nghe nói là do gia tộc ma cà rồng xảy ra nội chiến nên chạy ra ngoài, đúng lúc gặp phải tôi. Tôi sai rồi, tôi không nên xen vào chuyện của người khác. Tôi nào ngờ nó là quỷ hút máu đâu, tôi còn nuôi nó tận một ngày, nghĩ lại đã thấy sợ hãi."

[TẠM NGƯNG/EDIT/CAOH] EM TRAI NUÔI DẦN DẦN HẮC HOÁ - NGỤY THỪA TRẠCHWhere stories live. Discover now