Lúc Khuynh Thành trở về thì đã khuya, Khôi Minh vì chờ cô mà vẫn chưa ngủ. Cô ngã vào ghế sô pha, mệt đến mức không nhấc người dậy nổi.
"Chị đã tìm được người đào mộ chưa?"
Cô đứng dậy quay đầu nhìn lại, trong mắt mang theo chút chật vật và kinh ngạc, "Sao em còn chưa đi ngủ?"
"Chị chưa về, em sợ chị gặp nguy hiểm."
Khôi Minh đi tới bên cạnh, ngồi xổm trước mặt, nhẹ nhàng cười nhìn thẳng vào mắt cô, hốc mắt hắn thâm thuý, lông mi dày rậm, ngón tay khẽ quấn lấy tóc dài xinh đẹp.
Khuynh Thành gạt tay hắn ra, một lần nữa nằm lên ghế sô pha. Tâm trạng của cô dường như rất bực bội, áo ngoài trên vai trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn, cực kỳ mê người và ngon miệng.
"Chị?"
Cô mệt mỏi thở dài, "Không tìm thấy, ngay cả mộ của anh ấy bị đào đi nơi nào chị cũng không biết. Tâm tình của chị lúc này không tốt, em đừng phiền chị, đi ngủ đi có được không?"
"Chị thấy em rất phiền sao?"
"Chị không nói em phiền, hiện tại em có thể đừng nói chuyện với chị được không?"
"A... nhìn dáng vẻ này đi, chị thật sự yêu hắn ta chết mê chết mệt còn gì. Bị quật mồ mà thương tâm đến vậy, rõ ràng hắn ta đã chết mấy trăm năm, tâm chị cũng chết luôn rồi, nằm chung với hắn trong một cỗ quan tài."
Cô bỗng cau mày, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, giống như những lời vừa rồi chẳng hề liên quan gì đến hắn.
"Em nói gì vậy!" Khuynh Thành chỉ lên lầu nói, "Em lên lầu ngủ cho chị, đừng phiền chị, đi ngay lập tức!"
"Còn nổi giận."
Khôi Minh cúi đầu, từ trong xoang mũi truyền đến một trận cười vang, hắn chống hai chân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống. Vẻ mặt đã sớm thay đổi, sắc mặt âm trầm, khoé môi mím chặt một cách lạnh lẽo, Khuynh Thành nhìn thấy thì sững sờ.
"Chị nhớ cho kỹ, hôm nay tôi thực sự rất tức giận, đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau, chị nhất định tiêu rồi."
Trái tim cô đột nhiên nhảy lên lộp bộp, thậm chí da đầu cũng trở nên tê dại.
Mãi cho đến khi hắn lên lầu, Khuynh Thành mới cúi đầu lẩm bẩm, "Thằng nhóc thối tha, còn dám nói cái gì mà tiêu rồi, mới bao lớn chứ? Dám nói với chị như vậy, bộ em chán sống rồi sao?"
Khôi Minh kéo ngăn kéo ra, bên trong đều là những túi máu rách nát. Chúng đã bị hắn cắn xé tung toé, cho dù vậy, hắn cũng không nỡ vứt đi. Hắn thuận tay cầm lấy một cái, đưa lên miệng gặm cắn.
Hắn nhắm mắt ngã lên giường, không ngừng liếm láp túi máu đang ôm chặt trong tay một cách si mê, giống như có thể cảm nhận được mỹ vị thơm ngon từ những vết máu còn sót lại trên đó.
Nhanh thôi, hắn sẽ không cần phải ôm những túi máu rỗng tuếch này nữa... mà được ngày ngày uống máu của cô.
Ngày hôm sau, Tiểu Ải Đầu tới an ủi Khuynh Thành, thấy cô mặc một chiếc váy hai dây dài màu vàng, dáng người cao gầy, đuôi váy chạm đến mắt cá chân. Cô đi ra từ trong phòng, tâm trạng có vẻ sa sút, giống như bị ai đó rút cạn sức lực ngồi ở trong hoa viên.
YOU ARE READING
[TẠM NGƯNG/EDIT/CAOH] EM TRAI NUÔI DẦN DẦN HẮC HOÁ - NGỤY THỪA TRẠCH
ContoTác giả: Ngụy Thừa Trạch Số chương: 89 Editor: Meochan1311 Tình trạng: Đã full Tình trạng edit: Chương 10 Lịch đăng: CN và thứ 5 hàng tuần Thể loại: HE, 1v1, Nguyên sang, Khẩu vị nặng, Ngôn tình, Huyền huyễn, H văn, Ma cà rồng, SM, Dạy dỗ, Biến thá...