Chương 2.1: Ghen ghét phẫn nộ

1.2K 46 2
                                    

(Từ chương này nam chính trưởng thành rồi nên tui sẽ đổi từ cậu sang hắn nhe)

***
Từ lúc sáng sớm, chim chóc bên ngoài cửa sổ đã kêu ríu ra ríu rít chưa từng ngừng nghỉ. Chúng đậu trên những cánh hoa hồng đỏ rực như lửa, linh hoạt xoay đầu nhìn hoa viên tràn ngập hoa hồng đỏ rồi vỗ cánh bay đi.

Cửa phòng ngủ ở tầng hai mở ra vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Một đôi chân rất lớn, xương khớp rõ ràng bước vào, trên mu bàn chân nổi đầy gân xanh, làn da trắng nõn.

Người nọ đi tới bên giường, khom lưng nhặt quần áo, đai đeo và quần lót bị vứt lung tung ở trên mặt đất.

Tay hắn bỗng nhiên ngừng lại, lòng bàn tay khẽ cọ xát mép quần lót màu đỏ mềm mại.

Sau đó hắn ngoan ngoãn cầm quần áo đặt lên ghế quý phi.

"Không biết bao giờ mới chịu sửa cái tật xấu vứt đồ lung tung này nữa."

Hắn nhìn người trên giường, nhẹ nhàng nói bằng chất giọng khàn khàn mê hoặc.

Khuynh Thành ngủ cực kỳ sâu, cô nằm sấp, một nửa mặt gối đầu lên cánh tay, đôi môi đỏ mọng chu lên, nước miếng chảy xuống khiến gối đầu ướt nhẹp.

Hắn nhìn thấy thì khẽ cười một tiếng, sau đó vươn ngón cái quẹt nhẹ nước miếng ở trên khóe miệng cô, rất tự nhiên đưa vào trong miệng liếm láp.

Răng nanh lộ rõ, lúc cười rộ lên thật sự rất đáng sợ. Từ lúc sinh ra, màu môi của hắn đã cực kỳ hồng, làn da trắng bệch, diện mạo giống với người phương Tây, ngũ quan góc cạnh, hốc mắt thâm thuý.

Lông mi dày rậm khẽ nhấp nháy, con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu ảnh ngược của cô gái xinh đẹp đang ngủ say. Chân dài tiến về phía trước, xốc chăn lên, cơ thể cao lớn chui vào chăn bông ấm áp, sau đó hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, áp chặt vào cái eo tinh tráng của mình.

Quả nhiên, bên dưới không mặc gì cả.

Cô thở rất nhẹ, cái mũi khụt khịt mấy cái, cảm thấy tư thế này không được thoải mái cho nên xoay người rúc vào lồng ngực của hắn. Từ bên trong chăn, một cánh tay ngọc khẽ vươn ra, ôm lấy cổ hắn.

Cuối cùng Khuynh Thành cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, cô mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn.

"Sao em lại ở đây! Đi xuống cho chị!"

Bàn tay trên eo thoáng siết chặt một chút, vòng eo mềm mại lập tức xụi lơ dán vào ngực hắn.

"A đau quá."

"Biết đau sao còn không chịu ngoan ngoãn! Chị lại không ngoan nữa rồi!"

Lúc này cô không hề mặc gì cả, vậy nên thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn, "Chị bảo em đi xuống, nghe không hiểu sao?"

Mày kiếm rậm rạp khẽ nhướng lên, "Lúc nhỏ chị vẫn thường ôm em ngủ như vậy, tại sao khi lớn lại không cho em ngủ cùng nữa?"

"... Chị nói em đi xuống."

"Ba!"

Khuynh Thành bắt đầu đếm ngược tính giờ, cô vẫn thường hay sử dụng chiêu này với hắn, nếu đếm đến cuối, cô sẽ thật sự tức giận, nhưng Khôi Minh đã trưởng thành rồi, hắn sẽ không bị chiêu này của cô đánh lừa nữa.

[TẠM NGƯNG/EDIT/CAOH] EM TRAI NUÔI DẦN DẦN HẮC HOÁ - NGỤY THỪA TRẠCHWhere stories live. Discover now