| 4 |

258 47 1
                                    


Muichirou sau hôm đó vẫn rất tốt với tôi.

Cậu ấy nói tôi có thể ghé sang Phủ riêng Tokito bất cứ khi nào tôi muốn.

Nhưng tôi nói rằng không muốn phiền cậu ấy nên đã khách sáo lắc đầu.

Tôi thấy Muichirou cũng không có vấn đề gì với việc đó. Cậu ấy vẫn chăm chỉ huấn luyện cho các kiếm sĩ, cho cả tôi.

Khi Muichirou huấn luyện cho một anh kiếm sĩ khác. Ngồi ở lượt chờ và quan sát, tôi bỗng có cảm giác hơi tò mò.

Muichirou thật sự đối với ai cũng vậy mà phải không?

Sự nhiệt tình và tốt bụng. Cậu ấy dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ ngoan.

Nhưng nếu mà...

Tôi không còn nhìn cậu ấy với khía cạnh ấy nữa thì phải làm sao đây?

Đôi mắt tôi dừng lại trên hõm cổ dần đẫm mồ hôi vì phải liên tục huấn luyện của cậu ấy.

Một chút kí ức quay về.

Tôi không nghĩ mình nên đến phủ riêng ấy.

Vì mối quan hệ của cả hai.

- Này Tanjirou. Hôm nay cậu trông mệt lắm đấy. Có ổn không?

Một người ngồi cạnh tôi hỏi thăm.

- Tôi không sao.

- Hỏi thật nhé. Đêm qua cậu ghé sang phủ riêng của Hà trụ có việc gì đúng không?

- Hả?

Anh kiếm sĩ ngồi bên cạnh hiếu kì nhìn tôi.

- Thì hai người, sau khi trở về từ làng thợ rèn có vẻ khá thân thiết. Hà Trụ rất niềm nở đón tiếp và huấn luyện cho cậu. Nên tôi không biết là...

Cái anh này đang nói gì vậy?

Anh ấy nói đúng. Bọn tôi đã trở thành bạn và có thể đang trở nên thân thiết trong mắt mọi người xung quanh.

Nhưng ý đó có nghĩa là gì?

Sao anh ấy lại nhìn tôi kì cục như thế?

Không phải đâu.

- Không phải đâu. Anh hiểu nhầm rồi.

- Hiểu nhầm?

Anh ấy càng hiếu kì hơn muốn ghé lại nghe tôi nói rõ.

- Cậu bé mồm thôi, đang ở võ đường mà.

- Vâng. Ý tôi, à không, ý anh khi hỏi như thế là gì...?

Tôi bình tĩnh lại hỏi ngược người bên cạnh.

Anh ấy làm như không có gì rồi nói.

- Thì ý tôi là cậu có vẻ khá đặc biệt với Hà Trụ. Tôi tò mò không biết đêm qua ngài ấy gọi cậu sang để...

- Không phải đâu, chắc chắn không phải.

- Sao cậu phản ứng kịch liệt thế? Không phải luyện tập cả đêm à?

- Đúng, không phải luyện...ủa?

Tôi ngớ ra. Sau đó phải hỏi lại lần nữa.

- Sao anh hỏi thế?

Người kia nghe xong thì nhăn mày khó hiểu nhìn lại tôi.

[0] Chờ Cơn Mơ Lóng Lánh RơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ