Chương 55

564 15 0
                                    

Lương Dược nhìn người mẹ đã lâu không gặp của mình, cảm giác như đã trải qua mấy đời người, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nghe thấy bà ta cạnh khóe mình, sắc mặt của Lương Dược lập tức lạnh nhạt hẳn, cô nhếch mép: "Đúng là không còn mặt mũi nữa, nên bây giờ con sẽ cút ngay đây, đỡ phải chướng mắt mẹ."

Lương Dược nói xong thì định đi lướt qua bà ta về phòng thu dọn đồ đạc.

"Đừng mà chị ơi!" Lương Văn như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hoảng hốt giữ chặt cô lại, rồi lấy hết can đảm nói với mẹ Lương: "Mẹ, là con muốn chị trở về nhà. Mẹ có thể đừng khắt khe với chị như thế không? Vả lại chị làm gì sai mà bắt chị ấy phải rời đi chứ!"

Thật ra chuyện qua lâu lắm rồi, mẹ Lương đã không còn giận Lương Dược nữa, dù sao cô cũng là đứa con gái do bà ta rứt ruột đẻ ra, mẹ con sao có thể không nhìn mặt nhau cả đời được. Lời vừa rồi chỉ là câu nói tức giận ngoài miệng, vì bà ta muốn giữ thể diện cho mình mà thôi.

Nếu lắng nghe kỹ càng, hai chị em sẽ thấy rằng thái độ trong giọng nói của bà ta không quá gay gắt và có phần hơi gượng gạo.

Trái tim bằng thịt chứ đâu phải là sắt đá, đã lâu không gặp như vậy rồi, làm sao bà ta không thể không nhớ nhung đứa con gái của mình chứ?

Mẹ Lương sau khi nói xong liền thấy hối hận, ý thức được giọng điệu của bản thân đã quá nặng nề, vừa định nói câu gì đó để xoa dịu một chút thì lại nghe Lương Dược hờ hững mỉa mai ngược lại bà ta, dường như cô không hề nhận ra lỗi lầm của mình một chút nào, hơn nữa còn không hề nể trọng người mẹ như bà ta!

Mẹ Lương cứng đờ người, chưa kịp nói gì thì đã thấy Lương Văn nói thay cho Lương Dược, lại còn lớn tiếng chất vấn bà ta, như thể bà ta mới là kẻ xấu xa mang tội ác tày trời, chính điều này đã khiến bà ta vô cùng tức giận.

Trước đây Lương Văn ngoan ngoãn như thế, chắc chắn là đã bị Lương Dược dạy hư rồi, bây giờ còn dám cãi tay đôi với bà ta nữa chứ!

"Chị của con không sai ư?" Mẹ Lương quát tháo ầm ĩ: "Nó như vậy mà không sai à? Mới tí tuổi đầu đã không lo học hành, suốt ngày lêu lỏng ở ngoài đường gây chuyện thị phi, khiến mẹ phải muối mặt dọn dẹp những trò quậy phá của nó chưa đủ nhiều hay sao? Lương Văn, con qua đây cho mẹ, có nghe không!"

Lương Văn lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cánh tay của Lương Dược không buông: "Con không muốn, con muốn ở cùng chị!"

"Con nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!" Mẹ Lương không thể tin vào tai mình.

Lương Văn sợ hãi rụt vai lại, trốn sau lưng Lương Dược.

Lương Dược không ngờ lại có thêm một người về phe mình, nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Em nói nghiêm túc chứ?"

"Ừm." Cô em gái khẽ gật đầu.

"Vậy thì được rồi..." Lương Dược nắm lấy tay Lương Văn, dõng dạc nói với em gái: "Bây giờ chúng ta sẽ dọn đi ngay, em yên tâm, chỉ cần chị có cơm ăn thì nhất định sẽ không để em phải chịu đói!"

"Các con đều điên rồi, điên hết rồi!" Mẹ Lương tức đến mức cả người run rẩy, không ngờ bà ta vừa rời đi không bao lâu thì hai đứa con gái đã hùa nhau chống đối bà ta!

Nhìn thấy Lương Dược đưa Lương Văn về phòng, giống như thật sự sắp bỏ nhà ra đi, bà ta lập tức bước một bước dài túm lấy tay kia của Lương Văn: "Các con dám dọn đi thử xem? Hai con đều do mẹ sinh ra, chẳng lẽ còn muốn phản lại mẹ sao?"

Bà ta phẫn nộ nhìn Lương Dược: "Nếu con muốn đi thì hãy đi thật sòng phẳng nào. Đừng quên là ai đã vất vả nuôi con lớn đến ngần này, con báo hiếu cho ba mẹ mình như vậy sao? Đừng tưởng có thể kiếm được dăm ba đồng tiền là giỏi, có ngon thì trả hết tất cả tiền mẹ đã chu cấp nuôi dưỡng con đi, không phải là con rất khí phách sao?"

Lương Dược không kìm được nụ cười khẩy: "Mẹ còn mặt mũi đòi tiền con à, xin lỗi con còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Theo luật thì mẹ mới là người phải nuôi con, con còn chưa đòi tiền mẹ đã là tốt lắm rồi. Con nói điều này thì hơi thất lễ nhưng người làm mẹ như mẹ thật thất bại, con thì không nói làm gì, nhưng ngay cả Lương Văn cũng muốn tháo chạy khỏi mẹ, mẹ không tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình sao ạ?"

Lồng ngực của mẹ Lương phập phồng dữ dội: "Mẹ đã làm gì sai hả? Tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho các con. Chỉ khi đỗ vào một trường đại học tốt thì các con mới có thể đường hoàng bước ra đời, có một công việc tốt và một tương lai xán lạn! Những điều này các con không hiểu hay sao?"

Bà ta chỉ tay vào Lương Dược: "Mẹ nói cho con biết, nếu con dám đưa Văn Văn đi, có tin mẹ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức hay không hả? Tự con cũng biết mình vẫn còn là một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, cánh còn chưa cứng cáp mà đã đòi bay, chỗ nào mà thèm chứa các con hả? Thật là quá liều lĩnh mà!"

"Chỗ nào cũng đều tốt hơn ở bên cạnh mẹ." Lương Dược một chút cũng không sợ: "Mẹ cứ gọi cảnh sát đi, tiện thể đem toàn bộ chuyện mẹ dùng thắt lưng đánh Lương Văn báo cho cảnh sát luôn nhé, xem thử bọn họ sẽ đứng về bên nào!"

"Con!" Mẹ Lương cực kỳ giận dữ, thấy Lương Dược không có ý ăn năn hối hận, liền vung tay lên định tát cô một cái, bị Lương Viễn Quốc vừa mới về nhà và bắt gặp, lập tức trừng to mắt và hét lớn: "Dừng tay!"

Mẹ Lương dừng động tác lại, thấy Lương Viễn Quốc chưa kịp thay giày đã lập tức nhào tới che chắn phía trước hai đứa con gái, trợn mắt nhìn bà ta: "Tại sao vừa về nhà đã động tay động chân với con cái rồi, bà bị điên rồi hả?"

"Tôi bị điên sao? Là các người bị điên mới đúng!" Mẹ Lương nhìn chồng với vẻ khó tin: "Lẽ nào ông cũng muốn đối đầu với tôi sao?"

Mẹ Lương không nói với ai về việc mình trở về vì vốn định tạo cho mọi người một điều bất ngờ, đương nhiên bà ta cho rằng gia đình không thể không có mình, bọn họ nhất định là rất nhớ bà ta.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Viễn Quốc bảo vệ hai cô con gái với dáng vẻ như thể đối mặt với quân thù, trong cơn hoảng hốt mẹ Lương cảm thấy như chính bản thân bị gạt ra rìa, như thể ba người kia mới là một gia đình, còn bà ta chỉ là kẻ ngoài cuộc.

Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được chứ? Bà ta mới bỏ đi hơn hai tháng thôi mà, sao lại trở thành người ngoài được? Rõ ràng bà ta vẫn luôn hy sinh hết mình cho cả gia đình này cơ mà!

Mẹ Lương vừa thấy oan ức, vừa buồn bã, cuối cùng là trở nên căm phẫn.

"Bà nói tôi đối đầu với bà là có ý gì?" Lương Viễn Quốc còn giận dữ hơn cả bà ta: "Chửi mắng đánh đập con cái là không đúng, bà có thể sửa đổi tính xấu của mình hay không, không thấy bây giờ hai đứa nhỏ đều tránh né bà như thế nào sao?"

"Tôi đã nói rồi, những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho hai chị em chúng nó, hai đứa không hiểu thì đã đành, nhưng ngay cả ông cũng không hiểu sao?" Mẹ Lương điên cuồng nói: "Lương Viễn Quốc, ông thật sự muốn ly hôn với tôi sao?"

Lương Viễn Quốc nhìn bà ta, lâu như vậy rồi không gặp, nói không nhớ vợ là nói dối, nhưng vừa nãy nhìn thấy bà ta định ra tay đánh con gái thì những nhung nhớ với tình cũ cũng không thể đè nén được cơn thịnh nộ: "Đừng có suốt ngày lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp tôi, bà đừng tưởng tôi không có bà thì sẽ không sống nổi, ly hôn thì ly hôn, bây giờ chúng ta đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn luôn đi!"

Dược NgọtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ