Chương 70

485 9 0
                                    

Còn "Hử"? Hử cái rắm ấy!

Được tiện nghi còn khoe mẽ!

Đôi mắt xinh đẹp ‌của Lương Dược nhìn chằm chằm vào anh.

Sở Trú thấy cô không nói lời nào, hơi nâng đầu lên, nghiêng đầu hôn một cái lên‌ vành tai trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn trầm xuống, thở ra hơi nóng ngay bên tai cô, "Nói."

Tay anh cố ý bấm eo cô một cái, ngón tay vuốt ve phần thịt mềm bên hông cô.

"Đừng quậy!" Lương Dược chịu không nổi, hô hấp ngay lập tức dồn dập, đỏ ửng từ trên mặt lan tràn đến bên tai, cô vô ý thức co thắt lưng, cơ thể thiếu chút nữa yếu ớt ngã trên người anh.

"... Em thật sự không lừa anh." Lương Dược vừa thẹn vừa giận, cực kỳ muốn tát một cái lên mặt anh, nhưng tự biết mình đuối lý, không thể không cúi đầu làm cháu, "Chỉ là em không muốn học thôi, em vốn đã không thích học, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt toàn là toán lý hóa, em cũng muốn qua đời luôn, em còn muốn vẽ, muốn học vẽ truyện tranh, em thấy trên mạng có phòng làm việc truyện tranh tuyển trợ lý, tiền lương cũng không thấp, ở đây vừa học vừa kiếm tiền, có ích hơn lên đại học nhiều."

Cô nghiêm túc nói: "Em muốn đi thử xem."

Sở Trú nhíu mày, "Phòng làm việc ở đâu?"

"Yên tâm, em sẽ không đi." Lương Dược biết anh lo lắng‌ cái gì, cười nói, "Họa sĩ vẽ truyện tranh là một nghề tự do, bọn họ tuyển‌ trợ lý ‌là hỗ trợ phác thảo lên màu các loại, ở trên mạng cũng có thể làm việc, cho nên em vẫn sẽ luôn ở đây."

Chỉ có ở lại mới ‌có thể chăm sóc Lương Viễn Quốc.

Nếu như muốn đi nơi khác, như vậy vứt bỏ cơ hội lên đại học sẽ không còn ý nghĩa nữa‌.

Mấy ngày nay Lương Dược‌ vẫn đang lên kế hoạch cho thời gian tới, bây giờ cô vẽ tranh mỗi tháng có thể kiếm được một hai vạn, đến lúc có lương trợ lý cũng được một hai vạn, trừ đi chi tiêu hàng ngày, một năm tối đa có thể tiết kiệm được ba bốn mươi vạn.

Cũng chính là nói, cô có thể trả sạch nợ trong vòng ba năm!

Sau khi quyết định xong, Lương Dược ngay cả một chút tâm tư học tập cũng mất, thậm chí cô còn cảm thấy bây giờ mỗi lần viết một tờ đề cũng là đang lãng phí tiền, nếu như không phải sợ không thể tốt nghiệp cấp ba, ngay cả trường học cô cũng không muốn đi.

Sở Trú không lên tiếng‌, không nói tốt cũng không nói xấu, môi mỏng khẽ nhấp, hàm răng cắn chặt, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, im lặng mà nhìn cô, ánh mắt đen kịt thâm trầm, khí áp rất thấp.

Lương Dược không khỏi nuốt nước miếng, tuy rằng anh không nói gì, nhưng cô biết‌ trong lòng anh chắc chắn‌ là không muốn, không chỉ có không muốn, còn tức giận.

Đúng vậy, đã nói cùng nhau lên đại học, kết quả bạn gái lại không làm nữa, tức giận cũng rất bình thường.

Cô... cũng không muốn xa anh.

Thế nhưng...

Mắt Lương Dược cay xè, đè xuống xúc động muốn nói cho anh biết hết thảy, tiến tới hôn lên mặt anh một cái, hai tay ôm lấy cổ anh làm nũng, "Trú Trú, xin lỗi mà, đây là ước muốn của em, cũng giống như ước muốn của anh là đại học C vậy, em chỉ muốn vẽ, vẽ mới có thể khiến em vui vẻ, anh yên tâm đi Bắc Kinh đi, em ở nhà chờ anh về."

"..."

Sở Trú không chịu nổi nhất là cô dùng loại giọng điệu này nói với anh, giọng ngọt tiếng mềm, âm cuối cố ý kéo dài, ngọt đến ngấy chết người, cực kỳ muốn mạng.

Trước đây anh thấy rất phiền khi nghe con gái õng à õng ẹo, nhưng sau khi gặp phải Lương Dược thì hoàn toàn trái ngược, chỉ cần cô nũng nịu một tiếng, nóng nảy gì đó cũng bị mất, vô cùng không có nguyên tắc.

Sở Trú bất đắc dĩ rũ mi mắt, ôm sát cánh tay cô, cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô cọ hai cái, vẫn không lên tiếng như cũ.

Hô hấp anh có hơi nặng, khiến cho cổ Lương Dược tê dại, có hơi ngứa, cô không nhịn được rụt cổ một cái, bất an gọi một tiến‌g: "Trú Trú?"

"Không phải đậu đại học C." Giọng nói Sở Trú buồn buồn vang lên‌, nghe‌ rất không vui.

Lương Dược không phản ứng kịp, "Cái gì?"

"Mong muốn của anh không phải đại học C." Sở Trú trầm khàn nói, "Là ở cùng em."

Lương Dược há miệng, rất áy náy, "Xin lỗi‌."

"Không sao." Sở Trú rất nhanh đã sắp xếp ‌tốt tâm tình, giọng nói trở nên bình tĩnh, nâng đầu nhìn cô, "Đây là‌ ước muốn của em, anh sẽ không nói gì, nhưng nếu như để anh phát hiện là em đang dối gạt anh..."

Sở Trú dừng một chút, mặt không chút thay đổi nói: "Thì em xong đời."

Lương Dược: "..."

Con người thật sự không nên cảm động quá sớm.

Dược NgọtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ