3

2.1K 165 11
                                    

Bước từng bước nhỏ trên con đường quen thuộc, cũng đã ba năm em không trở lại nơi này. Mọi thứ dường như đã thay đổi không ít. Trước kia, những lần em chật vật với công việc, những lúc em yếu đuối, em lại tìm đến đây, tìm đến gia đình thân yêu của em. 

Nhưng cũng chỉ có thể òa khóc mà nói lên những điều ấm ức, em nhớ lắm những chiếc ôm của mẹ, nhớ lắm những câu nói an ủi của ba. Nhưng tất cả đều không còn nữa rồi. 

Ba mẹ của em... Em nhớ họ lắm. Nhưng phải làm gì đây khi họ đã cùng nhau trở về một thực tại khác mà không có em.

Cầm trên tay bó hoa mà mẹ vẫn luôn yêu thích, em bế bé con và cùng Minseok bước đến phần bia mộ của hai người. Môi em mỉm cười như lời chào sau bao năm xa cách. Giọt nước trong veo cứ thế lăn dài trên gò má. Giờ đây em đã có Sungwon, gia đình của em. Ba mẹ à... Hiện tại Wooje đã có một tiểu thiên sứ bên mình, con đã không còn cô đơn nữa rồi, hai người cũng phải hạnh phúc nhé! 

Bé Sungwon thấy ba mình rơi nước mắt, đôi tay nhỏ bé ngây ngô đặt lên gò má của em. Bé con cười xinh, môi thì bập bè mấy câu tiếng Hàn. 

"Ba ơi... Ba... Khóc... con thương..."

Em ôm con vào lòng, như muốn thời gian hãy ngưng đọng lại. Để em có thể mãi mãi ở cùng với con, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ cho riêng mình mà thôi. 

Ryu Minseok cũng nhào vào ôm hai ba con, cả ba cứ thế mà bộc lộ hết những cảm xúc tồn đọng bấy lâu. Quả thực, cuộc sống này đã khiến họ mệt mỏi đến nhường nào. 

Cả ba người ngồi xuống gần khu vực bia mộ để tâm sự. Ryu Minseok giờ mới để ý đến sự sạch sẽ không rõ của phần mộ, anh lên tiếng. 

"Quái lạ nhỉ. Tháng này anh chưa đến dọn dẹp vì chờ em về. Nhưng sao hôm nay nó lại như được ai đó dọn nhỉ?"

Em nghe vậy cũng nhìn thấy phần mộ của ba mẹ dường như được ai đó dọn dẹp. Ban đầu, em nghĩ là anh Minseok đã dọn trước nên cũng không thắc mắc gì.

"Vậy có nghĩa là ngoài bọn mình ra còn có người biết được ngày dỗ của chú thím sao?"

Ryu Minseok nhìn em mà thắc mắc, trước kia mỗi tháng anh đều đặn đến dọn dẹp, nhưng chưa hề chạm mặt ai hay có sự xuất hiện của người khác.

"Có một người ạ... Nhưng hắn... Không thể nào là hắn đâu."

Trước kia khi còn quen với Moon Hyeonjoon, em đã từng đưa hắn đến thăm ba mẹ. Lúc đó cả hai đã cùng trò chuyện và thổ lộ với gia đình em rằng, cả hai đều tâm nguyện ý hợp. Hắn đã bảo rằng sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ cưới em... 

Nhưng hiện tại đã không còn như thế nữa. Cả em và hắn sẽ chẳng có một kết quả tốt đẹp nữa rồi. 

Em muốn bỏ qua việc ai đã tốt bụng chăm nom cho phần mộ của ba mẹ, Minseok thấy vậy cũng đành ậm ừ cho qua. Cả hai ngồi trò chuyện một lúc cũng đứng lên trở về nhà. Nhưng bé con đã chạy đi đâu mất rồi, đến bây giờ em mới nhận ra, cục bột nhỏ ấy chẳng còn nằm trên cánh tay em mà ngủ say nữa. 

Em và anh quýnh quáng chạy đi xung quanh tìm kiếm, cứ lo lắng mà gọi tên bé con. Nhưng đáp lại là sự im lặng đáng sợ của nghĩa trang. Em bắt đầu tăng nhanh bước chân, vội vàng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy. Sungwon của em chỉ mới biết đi thôi, lỡ như nó vấp té ở đâu em biết phải làm sao. 

| On2eus | [ ABO ] • Yêu như thế nào? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ