11

77 4 2
                                    


Quyển thứ nhất: Lấy tài có đạo, nhân quả báo ứng (6)

Tiểu Khiêm loạng choạng đi ra ngoại ô, đi vào một khoảng sân đổ nát.

Văn Tiêu nhìn theo bóng lưng Tiểu Khiêm biến mất trong sân, cau mày nhìn xung quanh, khi nhìn thấy cửa chính của ngôi nhà tranh, Văn Tiêu cảm thấy choáng váng, dừng bước.

Tai Ách trong lòng cảm thấy hồi hộp, nghiến răng nghiến lợi ép mình đứng lên, Kỳ Lân liếc nhìn Tai Ách, tiến lại gần đỡ lấy thi thể, dài giọng nói: “Tai Ách ca không được khỏe, đáng tiếc là ta còn trẻ, không biết quan tâm đến phụ nữ.”

Kỳ Lân buông Tai Ách ra, để cho Tai Ách loạng choạng, Kỳ Lân kiêu ngạo nheo mắt lại, bị Triệu Viễn Chu đánh vào đầu, mới vui vẻ được một lát.

"Tai Ách, Bạch Trạch Lệnh đối với ngươi có ảnh hưởng lớn như vậy?" Triệu Viễn Chu truyền ma lực vào trong cơ thể Tai Ách.

Tai Ách lắc đầu, đẩy tay Triệu Viễn Chu ra, theo lực rơi về phía Trác Dực Thần, Tai Ách nhận ra mình đang bị Trác Ách Thần giữ chặt, khóe miệng nhếch lên, xoay người ôm chặt Trác Dực Thần, nói: : "Tiểu Điểu, nếu biết quá nhiều sẽ dễ dàng bị bắt nạt. Ngươi mới hơn trăm tuổi, sao lại gặp phải lão yêu quái như Triệu Viễn Chu như vậy? Ngươi thật xui xẻo."

Trác Dực Thần ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Triệu Viễn Chu, thấy ánh mắt Triệu Viễn Chu không nói nên lời, cúi đầu cười nói: "Có đạo lý, chúng ta chạy trốn đi."

Tai Ách sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trác Dực Thần, khó nhọc nói: "Cái gì? Cái này"

Triệu Viễn Chu chậc lưỡi, vươn tay kéo Trác Dực Thần đi, vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng, “Ngươi còn chưa rời khỏi Diệp Thành, đã muốn gặp riêng người khác.”

"Không, hai người mãi mãi ở bên nhau, ta chỉ là một tên bẩn thỉu, Tiểu Kỳ, ta đến đây chơi với ngươi." Tai Ách xua tay, đứng dậy, nhàn nhã trò chuyện với Kỳ Lân.

Triệu Viễn Chu nghe được tướng mạo thủ trong tim đập thình thịch, bình tĩnh quan sát phản ứng của Trác Dực Thần.

Vẻ mặt Trác Dực Thần vẫn như thường, như chưa hề nghe thấy gì, nhìn Kỳ Lân và Tai Ách vui vẻ, trong mắt mang theo ý cười, có lẽ chú ý tới Triệu Viễn Chu chưa lên tiếng, cho nên Trác Dực Thần chủ động hỏi: " Ngươi vẫn chưa vào à?"

Triệu Viễn Chu đem ý thức đặt vào trong phòng Bạch Trạch Lệnh, tùy ý trả lời: "Nơi này vực sâu ngưng tụ thành hình người, xem hắn dự định làm gì."

"Được." Trác Dực Thần vẫn im lặng, lặng lẽ làm bình hoa bên cạnh Triệu Viễn Chu, thỉnh thoảng nói vài câu với Bạch Cửu, Văn Tiêu.

Kỳ Lân lén lút chọc vào lưng Tai Ách, thấp giọng hỏi: “Con đường tình yêu là khó hiểu nhất, Thái Hư có một con yêu quái ngồi trên đường mấy trăm năm cũng không vượt qua khảo nghiệm tình yêu.”

"Đại yêu Thái Hư làm sao có thể hiểu được ba ngàn cách yêu mà không hiểu tình yêu? Đừng lo lắng cho hắn." Nói xong, Tai Ách vui vẻ kể cho Kỳ Lân nghe một cảnh Ứng Long hiểu được tình yêu.

Văn Tiêu mỉm cười tiếp cận Kỳ Lân và Tai Ách, hứng thú lắng nghe một lúc.

Một lúc sau, trong sân bóng người đông cứng lại, Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ nhìn Tai Ách cùng Kỳ Lân đối thoại, ngắt lời: "Đừng gây rắc rối, đi vào đi."

[Chu Thần] Bạch Trạch LệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ