20. Vương Nhất Bác Chân Thành Yêu Em

339 24 0
                                    


Tiêu Chiến cảm thấy chuyện mình gặp Lâm Tú Nghiên vừa rồi vẫn còn rất hoang đường, cảm giác giống như vừa mới trải qua một giấc mơ thần tiên vậy. Có điều bây giờ cậu đã biết nhan sắc của Vương Nhất Bác được thừa hưởng từ ai rồi, nằm bên cạnh quan sát nét mặt Vương Nhất Bác một lúc, Tiêu Chiến đột nhiên giơ tay lên chạm vào khóe mắt đối phương, miết nhẹ vài cái.

Vương Nhất Bác khẽ mở mắt ra, "Sao đấy, không ngủ được à?"

"Em đói."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngồi bật dậy, vội vàng gọi, "Anh làm gì thế?"

Vương Nhất Bác xốc một góc chăn lên, cầm theo áo khoác đi xuống giường, vươn tay với chiếc ví ở trên mặt bàn đút vào túi áo, thản nhiên đáp, "Lấp đầy cái dạ dày của em chứ làm gì."

Tiêu Chiến vội nhảy xuống giường, "Em cũng muốn đi!"

"Ở nhà!"

"Nhưng em muốn đi với anh cơ!"

"Anh bảo em ở nhà!"

"Anh nạt em, em méc mẹ Lâm!"

Vương Nhất Bác: .........

Kết quả gần một giờ sáng, Vương Nhất Bác kéo theo Tiêu Chiến đến quán ăn khuya ở ngay cổng bệnh viện cách đó không xa, Tiêu Chiến cả ngày mới ăn được mấy cái bánh phô mai, cảm giác sắp đói lả đến nơi rồi, cậu ngồi đó ăn hết một gói bánh khoai nướng, hai cái xúc xích, mấy cái bánh bao hấp, cuối cùng đến khi tính tiền thì no đến không thở nổi.

"Khuya rồi còn ăn nhiều như vậy, em muốn bị béo phì à?"

Tiêu Chiến vừa đi vừa xoa bụng nói, "Vương Nhất Bác em nói anh biết, cho dù em có thành con lợn đi chăng nữa anh cũng không bỏ em được đâu."

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, "Làm như bây giờ em không phải là con lợn ấy."

"Này!"

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chuyển chủ đề, "Nghe nói Quý Hướng Không đến tìm em."

Tiêu Chiến đút tay vào túi áo, "Còn không phải tại anh sao?"

Vương Nhất Bác trầm mặc, từ chối cho ý kiến.

"À phải rồi." Tiêu Chiến đi song song bên cạnh Vương Nhất Bác, "Em tưởng quê anh ở Hà Nam cơ mà, sao mẹ anh lại ở đây?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lát, lạnh nhạt nói, "Ba mẹ anh ly hôn, ba ở Hà Nam, mẹ ở thành phố A."

"Ò........" Tiêu Chiến gãi gãi má, "Vậy mà em không biết gì hết. Nhất Bác, có phải em rất vô tâm không?"

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến rồi nhét sang túi áo mình, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em chỉ cần quan tâm đến anh thôi, để ý đến những người khác làm gì?"

Tiêu Chiến hơi lớn giọng, "Vì em quan tâm anh, nên em mới muốn biết những người xung quanh anh, muốn biết mối quan hệ của anh với gia đình."

"Em đừng làm ra vẻ mặt thiếu hôn như vậy."

Tiêu Chiến phẫn nộ mắng, "Có anh mới thiếu hôn thì có!"

Có lẽ đối với tình yêu của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, những người xung quanh sẽ chỉ nhìn thấy được sự hạnh phúc giản đơn, không phô trương, cũng không cần phải bày ra trước mắt mọi người. Họ nghĩ, chỉ cần hình bóng của đối phương luôn đứng vững một góc trong trái tim của bản thân, như vậy là quá đủ.

Người Yêu Siêu Cấp Vương Nhất BácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ