2

2.4K 217 5
                                    

"Diệp Anh, lúc nãy solo tốt lắm!" Huyền vỗ vai Diệp Anh trong lúc xem lại sân khấu solo của mọi người. Diệp Anh đứng dậy rồi ngồi cạnh Huyền, tự xem tiết mục solo của mình.

"Tôi vẫn còn vài lỗi."

"Họ không bận tâm đâu. Quan tâm đến điệu nhảy của bà thôi."

Thuỳ Trang từ trong phòng bước ra, lên đồ như sắp sửa đi chơi. Diệp Anh đưa mắt về phía cái đầu hồng đang uống nước cam ở bếp.

"Bà đi đâu đó?"

"Isaac mời tôi với em họ đi uống."

Diệp Anh nhìn có vẻ không tin tưởng.

"Mọi người lại đồn đoán lên bây giờ."

"Ảnh đi với nhóm, tôi đi cùng em họ và chỉ đi uống thôi mà." Diệp Anh bĩu môi với câu trả lời. Huyền nhìn Diệp Anh, người đã sớm cúi đầu nhưng lại không nói gì.

"Bụng bà đẹp lắm Cún." Huyền cố gắng làm cô vui. Diệp Anh quay đầu xuống laptop rồi ném cho Huyền cái mỉm cười nhẹ.

"Tôi đi tập gym đây." Cô đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng.

Thuỳ Trang cũng vừa uống xong, cô đi đến cửa nhà.

"Bye Huyền." Cô vẫy tay trước khi đóng cửa lại. Huyền cứ nhìn về hướng cửa mãi rồi buông tiếng thở dài.

"Bà ngáo đó vẫn chưa nhận ra, có phải vậy không." Cô tiếp tục xem video, Diệp Anh cùng lúc đó bước ra, trên người đã mặc đồ tập gym.

"Em đi chơi với người đó làm gì chứ?" Diệp Anh đeo kính mát rồi khởi động chiếc Audi A8 của mình đến phòng gym. Cô cần phải làm mình xao nhãng với việc cứ nghĩ mãi về Thuỳ Trang. Cô tăng tốc, adrenaline trong người cũng tăng theo. Cuối cùng cũng đến phòng gym và bắt đầu tập luyện. Trong lúc đang hùng hục chạy trên máy, có ai đó chạm vào vai cô. Diệp Anh chạy chậm lại rồi xoay người xem đó là ai.

"Chị Diệp Anh?"

"Kỳ Duyên?" Cô xém ngã khỏi máy chạy khi thấy Duyên, nhưng lại nhanh chóng nhảy khỏi máy, vô tình đẩy Duyên về phía sau. Cô gái có vẻ ngoài hút mắt bước về phía sau một chút rồi nhìn Diệp Anh, người đang ngã sóng soài trước mặt cô.

"Nè, sao lại lùi lại?" Diệp Anh ngáo ngơ nhìn về phía cô.

"Không thì Anh ngã vào người em mất."

"Anh định thế để em đỡ mà, nhìn Anh bây giờ có giống dở người không." Cô cố gắng đứng dậy nhưng mắt cá cô lại nhói lên một cái.

Kỳ Duyên bước đến gần hơn rồi đỡ chiếc đầu đen kia đứng lên.

Họ lê từng bước chậm chạp rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. PT thấy thế cũng xúm lại giúp cô xoa bóp chiếc mắt cá chân đang đau nhức kia.

"Chị trật chân rồi."

"Để em lấy đá." Kỳ Duyên nhanh nhảu chạy đến quầy pha chế xin đá. Cô lại chạy về phía đám đông rồi đưa đá cho PT. Diệp Anh bấu chặt vào anh PT khi túi đá chạm vào chiếc cổ chân bị lật của cô. Kỳ Duyên chỉ đứng đó, cảm thấy tội lỗi. Cô ngồi xuống cách đó không xa rồi nhìn về phía Diệp Anh, có vẻ như cô sắp khóc.

[CÚN GẤU] TRẢ LỜI TÔI ĐINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ