1. Seoul, anh và em

13.8K 625 19
                                    


[ Và T1 một lần nữa nắm trong tay chiếc vé cuối cùng đi MSI tại Thành Đô, Trung Quốc. Xin chúc mừng cả đội tuyển. ]

Trên sân đấu, pháo hoa cùng tiếng reo hò vang vọng khắp nơi, tạo nên một bầu không khí phấn khích, đầy cảm xúc hơn bao giờ hết. Vì người hâm mộ và tuyển thủ đều đã trải qua những phút giây hồi hợp đến mãn nhãn suốt cả chặng đấu dài kéo tới ván thứ bốn. Bên cạnh những niềm vui hạnh phúc của kẻ chiến thắng thì ở đâu đó cũng sẽ xuất hiện những giọt nước mắt đầy hối tiếc cho kẻ thua cuộc.

Khi máy quay lia tới phân đoạn tuyển thủ "Peanut" Han Wangho lặng thinh, ngồi nhìn trụ nhà chính của HLE vỡ tung trước mắt mà không thể làm gì được, thì lúc này Wangho mới không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân được nữa, ngay cả đến đôi mắt cũng bắt đầu thấy cay cay và dâng lên một tầng hơi sương thì cậu mới ôm chầm lấy mặt mình mà gục ngay xuống bàn thi đấu một cách bất lực trước sự vỡ tan của giấc mộng MSI và đặc biệt là cậu lại để thua trận quan trọng lần nữa rồi... Han Wangho cũng không còn nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần, chỉ biết rằng có vẻ bản thân lại sắp chuẩn bị ăn cơn mưa những lời không hay, ý đẹp trên mạng sớm thôi.

Đời này bạc lắm, đâu phải đắm chìm trong ánh sáng hào quang là dễ dàng đâu...

Hơn nữa, những đứa em trai khác trong đội cũng đang bần thần không khác gì Han Wangho là mấy, nhưng vì bản thân là một đội trưởng cho nên cậu không dám để mặc mình tỏ ra yếu mềm trước tụi nhỏ chút nào nên Wangho liền nhanh tay mà chùi vội những giọt nước mắt sắp sửa rơi trên khoé mi, xong rồi cậu cũng đứng dậy mà thu dọn bàn phím của mình. Chiếc tai nghe cũng được Wangho gỡ xuống đặt gọn gàng ngay cạnh máy tính rồi cậu rời khỏi nơi đó, nhường ánh đèn chói chang lại cho nhà T1.

Kết thúc hành trình mùa xuân tại đây, Han Wangho cảm thấy tiếc nuối khi phải đặt chiếc vé MSI vào quá khứ mà thôi. Lời hứa Thành Đô với anh Lee Sanghyeok lại chẳng thể thành hiện thực được rồi.

Tạm biệt và chúc mừng anh...anh Sanghyeok.

Bàn tay cầm miếng lót chuột và bàn phím cũng nhanh chóng rời khỏi sân đấu mà đi vào hậu trường, lúc đi ngang qua sảnh lớn thì cậu có lỡ chạm phải ánh mắt lo lắng đến từ anh ấy. Nhưng mà, Wangho không nhìn lại đâu, bởi vì cậu sợ lắm... sợ mình sẽ không kiềm được cảm xúc mất. Rồi sau đó liền một mạch mà lướt nhanh qua ảnh không ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Vừa bước tới phòng chờ thì Han Wangho đã bắt gặp Son Siwoo, Jung Jihoon cùng với Suhwan đã đứng đợi ở đấy rồi. Ánh mắt cậu nhìn họ, cảm xúc rối bời chẳng biết nói lên lời. Rồi cậu lao thẳng vào vòng tay của những người thương mình.

"Wangho yah... mày đừng buồn nữa, nay mày đánh hay lắm đó, phải không Jihoon."

"Đúng rồi đó anh ơi, nay anh tuyệt lắm, thôi mà ... mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù sao cũng đâu phải thất bại lần đâu... anh đã nói với em như vậy rồi còn gì, nên giờ anh không được khóc đấy nhé. Tụi em dỗ anh không nổi đâu ah."

𝑭𝒂𝒌𝒆𝒏𝒖𝒕 | Bảo Bối NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ