Cảm giác sai rồi, chắc chắc là do ta cảm giác sai!
Những hình thù kỳ quái trên tường chỉ là vật chết mà thôi, sao có thể thể hiện ra thần sắc lo sợ không yên được
Khi ta bình tĩnh nhìn lại một lần nữa, quả nhiên phát hiện ra những hình thù kỳ quái đó đã trở lại bộ dạng như lúc ta mới bước vào trong phòng khám tâm lý này rồi, thô bỉ xấu xí
Chắc có lẽ là do ta ngủ thời gian dài quá, cho nên vừa mới tỉnh lại mới nhìn mọi thứ mơ hồ như thế
Ngoài điều này ra, việc nẳm trên cái ghế sô pha loang lỗ rách nát này cũng thật sự không biết phải giải thích như thế nào
Ta đứng lên, vươn vai vặn người, xương cốt trong cơ thể kêu lách cách, sau khi hoạt động xương cốt thì phát hiện ra, lực lượng của ta hình như lại tăng lên một ít rồi!
Còn có, cái trường mệnh khóa bằng ngọc mà ta đeo trên cổ, ẩn ẩn thoáng qua một tia sáng xanh, hình con chó pooh trên đó dường như cũng béo lên một chút, cái điệu cười bỉ ổi của nó hình như càng đậm, à, cũng càng xấu!
Lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện ta đã ngủ trong phòng khám tâm lý này hơn hai tiếng đồng hồ rồi, điều này khiến cho trong lòng ta có chút ghen tỵ. Chẳng trách người ta vẫn bảo phòng khám tâm lý dễ kiếm tiền, thôi miên bệnh nhân cho ngủ, rồi ngồi đợi thu tiền là được, cái nghề này cũng thật nhẹ nhàng
Ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi về hướng cửa của phòng khám
Vào lúc ta định đi xuống tầng một, nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng cãi nhau tức giận
Tiếng cãi nhau chủ yếu là của bác sĩ Vương và Hàn Nhã, mà tiếng nói của Đường Lưu thì rất bất lực dường như còn có chút vui mừng
" Đáng chết, lần sau mà có giới thiệu khách đến, đừng có giới thiệu quái vật đến đây được không? Sao không nói trước cho tôi biết vài chuyện của cậu ta? Bà mày tý nữa thì bị cậu ta giết chết rồi..."
" Không phải cô nói là bệnh tâm lý gì cô cũng chữa được à? Hơn nữa, cậu ấy không phải là quái vật, cậu ấy là bạn trai tôi, chỉ là đôi khi có chút nhân cách phân liệt mà thôi!"
" Thối lắm, đó gọi là nhân cách phân liệt à? Người bệnh bị nhân cách phân liệt bà mày gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp qua kiểu đó! Lần này bà mày lỗ quá, nhân lúc cậu ta còn chưa tỉnh, thương lượng một chút đền bù thế nào đi! Căn phòng ở trên tầng, bà mày tiêu hết tích tụ cả đời hơn nữa còn nợ người khác nhân tình mới làm được, kết quả trực tiếp bị cậu ta hủy đi một nửa, các người đều có trách nhiệm..."
" Tôi không có tiền, nếu đòi tiền, tìm nhân tình của cô đi, nhân tình của cô là anh họ của bạn trai tôi, anh ta trả tiền là hợp lý nhất..."
Vào lúc này, giọng nói bất lực của Đường Lưu vang lên :" Bán anh đi cũng không đủ tiền sửa chữa cái phòng đó của em! Em yêu ơi, hay là thôi đi! Chỉ là bị thương một chút mà thôi, có thể giữ mạng đã là tốt lắm rồi.... Em yên tâm, hai an hem anh sẽ cố gắng kiếm tiền đền cho em trước tết. Nếu thật sự không được, đợi đến tết anh cùng em họ đi đến Thượng Kinh, sau khi quay về Đường gia thì khuân hết đồ của Đường gia đền cho em!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kinh dị] Quan Nhân
TerrorLỜI MỞ ĐẦU Trong nhà ta có một chiếc quan tài cũ, ông nội của ta bắt ta mỗi ngày rằm mồng 1 hằng tháng quét sơn đỏ đen lên bộ quan tài này, bao nhiêu năm trôi qua chưa bao giờ dừng lại, nhưng từ đầu đến cuối ông nội cũng không nói cho ta biết nguyên...