Chương 110 : Cô có đủ tư cách không

33 1 0
                                    


Trong ánh mắt lo lắng khẩn trương của Đường lưu và Hàn Nhã, trong ánh mắt tràn đầy tò mò của cô bé ngồi ở quầy thu ngân, ta đi theo bác sĩ Vương lên tầng

Sau khi lên đến phòng trên tầng, nhìn thấy cảnh bên trong phòng, khóe mắt ta giật giật

Đây là phòng chữa bệnh của phòng khám tâm lý?

Con mẹ nó nhìn như là phòng tra tấn bức cung vậy ?

Trên tường, trên trần nhà loang lổ không lành lặn, trên đó vẽ kín những hình vẽ kỳ lạ, có tranh là người giết ác quỷ, có tranh lại là ác quỷ giết người, còn có những bức tranh đáng sợ vẽ những con quái vật xấu xí bị bỏ vào trong chảo dầu hoặc là bị hàng ngàn mũi đao róc thịt...

Trên cái bàn rạn nứt như mạn nhện còn có một ít dùi sắt, búa hoen rỉ, những con dao cũ nát đầy chỗ mẻ... bên trên đều có vết máu loang lổ, thậm chí còn có ít máu vẫn chưa khô, dường như mới dùng tới cách đây không lâu

Đứng ở cửa phòng, sau khi nhìn thấy những thứ trong phòng, ta rơi vào trầm mặc!

Ta muốn đi xuống tầng, cách chữa trị bệnh tâm lý của bác sĩ Vương này, có lẽ không quá giống với cách mà ta tưởng tượng trước đây

Chính lúc ta đang suy nghĩ, bác sĩ Vương đó lại đứng đằng sau đẩy ta, trực tiếp đẩy ta vào trong phòng

Tiếp theo, đằng sau truyền đến tiếng khóa cửa

Sau khi bác sĩ Vương khóa cửa phòng xong, chỉ vào cái ghế sô pha rách nát bên cạnh ta, ý bảo ta ngồi xuống.. Tiếp đó nữa, cô ta đi đến cái bàn làm việc lớn mà nhìn như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, đốt một điếu thuốc là nữ lên, lười biếng nói :" Nói đi, cậu có vấn đề buồn phiền khó nghĩ gì, đừng giấu diếm tôi, cậu phải tin vào năng lực của tôi!"

Ta liếc mắt nhìn những thứ đồ còn vết máu trong phòng, nuốt một ngụm nước miếng, ta đúng là rất tin tưởng năng lực của cô ta, nhưng mà năng lực của cô ta và việc chữa trị bệnh tâm lý có liên quan đến nhau không thì lại không biết!

Đám Trương Khiết nói bác sĩ này tuy có chút biến thái, nhưng lại có năng lực thật, nếu không Hàn Nhã cũng sẽ không dẫn ta đến đây chữa bệnh!

Hơn nữa, tên mập Đường lưu mỗi tháng cũng đến đây một lần tìm bác sĩ Vương, ta cảm thấy ta có thể hơi chút chút tin tưởng bác sĩ Vương!

Ta cẩn thận ngồi xuống cái sô pha rách nát đó, sắp xêp lại suy nghĩ, bỗng nhiên không biết phải bắt đầu nói từ đâu!

Bác sĩ Vương dường như nhìn ra được sự mê man phức tạp trong lòng ta, trực tiếp rót cho ta một cốc nước, còn đưa cho ta một điếu thuốc, tiếng nói bỗng trở lên rất dịu dàng, ấm giọng nói :" Nhìn vào ánh mắt tôi, nói cho tôi biết sự lo lắng trong lòng cậu, nói từ từ thôi, đừng để sót gì cả. Cậu có thể coi tôi như bạn thân nhất của cậu, chuyện gì cũng có thể nói với tôi..."

Theo những lời nói dịu dàng của cô ta, một chút khẩn trương dần dần biến mất, ánh mắt cô ta vào lúc này rất sáng, trong con ngươi của cô ta hình như có bóng dáng của một chiếc đồng hồ, con lắc đồng hồ nhẹ nhàng lắc lư, theo tiếng nói dịu dàng của cô ta dần dần rõ ràng, làm cho ta có cảm giác muốn bỏ qua tất cả để chìm vào giấc ngủ

[Kinh dị] Quan NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ