DỆT MỘNG CÙNG ÁNH TRĂNG 1

327 24 6
                                    

Warning: Fanfic có chứa nội dung 🔞 , vui lòng đảm bảo độ tuổi và nhận thức trước khi đọc.

---

DỆT MỘNG CÙNG ÁNH TRĂNG 1

Vù vù vù!

Michinaga đóng cánh cửa ngay lối ra ban công lại sau khi lấy hết mớ quần áo đang treo trên dây xong, tiếng gió thổi cũng bị nhốt lại phía bên ngoài. Từ khung cửa kính thủy tinh nhìn ra có thể thấy một vùng trời đen kịt, dường như sắp có một cơn mưa lớn kéo đến. Michinaga kéo rèm cửa, mang đồ đã phơi khô cất vào tủ quần áo.

Thời gian tí tách trôi qua như tiếng mưa ngoài mái hiên. Khi Michinaga làm xong tất cả mọi việc, vừa bước xuống phòng khách cũng là lúc người kia quay về. Trời đang mưa lớn nhưng anh ta vẫn còn tâm trạng mua một hộp bánh ngọt mang về nhà.

"Về trễ thế? Đã ăn tối chưa?"

Người vừa trở về ngẩng đầu lên, mỉm cười trả lời: "Ăn rồi. Hôm nay gặp đối tác nên về muộn một chút."

Michinaga gật đầu xem như đã nghe được câu trả lời. Hắn nhìn người kia đứng dậy rồi đi về phía hắn, sau đó vòng tay ôm eo hắn, đầu khẽ dụi vào cổ hắn than thở: "Mệt quá! Cho anh ôm một chút."

"Anh là con nít à? Hở một chút là lại ôm hôn." Michinaga càu nhàu đôi câu nhưng cũng không định đẩy người kia ra.

"Ừ... Anh là bé cưng của em mà..."

Người nghe dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người nói. Hắn phải cố gắng kiềm chế bản thân hết sức mới không tát thẳng vào mặt Ukiyo Ace một phát.

Ăn nói hàm hồ!

Hiện tại, bọn họ đã trở thành người yêu của nhau và đang sống chung dưới một mái nhà. Cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu, đại khái là vào một ngày đẹp trời nào đó, một người dám tỏ tình, một người dám đồng ý, sau đó mọi chuyện đã thành như thế này. Chắc tham gia mấy trò chơi chèn ép dây thần kinh trong DGP nhiều quá nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi. Không còn được bình thường nữa.

"Anh có biết xấu hổ không hả? Tránh ra chỗ khác."

Michinaga đẩy Ace ra, bảo anh đi tắm rửa, đừng làm phiền hắn. Sau khi thấy Ace làm theo lời mình, Michinaga ngồi trên ghế sô pha mở hộp bánh ngọt do Ace mua ra, vừa ăn vừa xem TV. Không biết là thói quen từ lúc nào nhưng Ace cứ thích mua đồ ăn cho hắn trước khi quay trở về nhà, hình như lúc trước cũng thường mua đồ ăn trước khi đến gặp hắn. Nhưng cơ địa Michinaga vốn không dễ tăng cân nên dù cho có ăn nhiều cũng không thấy béo lên được bao nhiêu.

Chiếc điện thoại trên bàn nhấp nháy màn hình hiển thị thông báo tin nhắn đến, là Toru nhắn tin cho Michinaga. Hắn thấy vậy lập tức trả lời tin nhắn của bạn thân. Miếng bánh được Michinaga cầm trên tay nhưng chưa kịp ăn do bận trả lời tin nhắn của Toru bỗng bị ai đó ăn mất, nhân tiện còn liếm cả vụn bánh trên ngón tay Michinaga.

"Xem gì mà cười vui thế?" Ace đã tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt đang được anh dùng khăn lau khô.

"Trả lời tin nhắn của Toru, cậu ấy kể lại vài chuyện hồi cấp ba thôi."

"Cười vui như vậy... Anh ghen nhé?" Ace kề sát người vào Michinaga rồi nói.

"Lớn rồi, bớt làm mấy việc vớ vẩn lại đi!" Michinaga vỗ má Ace, vừa hay tiện tay nên lau tóc giúp cho anh.

Ace X Michinaga Fanfiction 🦊🐮Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ