Lúc đến quán bar của Thế Anh mọi người đồng loạt chạy vào trong, chọn bàn gần quầy rồi ngồi xuống
" Mọi người oder gì nào? "
" Em oder nước cam "
" Lòi đâu ra cho ba uống hả ba "
" Đi bar mà uống nước cam "
Mọi người đồng loạt hùa vào trêu chọc Thanh An khiến An đỏ cả mặt
" Thôi thôi đừng có trêu An của em "
Trung Hiếu xen vào bảo vệ anh bé của cậu ta.
" Quang Anh uống gì? "
" Em không uống đâu, em không biết uống rượu "
Anh lắc lắc đầu khua tay, tại anh không biết uống thật, có lần uống xong say ngoắc cần câu cái làm loạn nhục gần chết.
" Thôi có gì đâu lâu lâu mới uống mà, để anh gọi món gì dễ uống nhé "
" Cho 1 nước cam, 2 vang đỏ, 1 long island iced tea cho Quang Anh, 2 whiskey "
Thế Anh oder giúp cả nhóm rồi quay sang nói chuyện với Thanh Bảo. Trung Hiếu cũng nói chuyện với Thanh An bỏ lại hai bạn trẻ ngồi bơ vơ chẳng biết làm gì. Hoàng Đức Duy lấy hết can đảm quay sang bắt chuyện với Quang Anh vì cứ để ngồi vậy cũng không hay mà đúng không.
" À...thì ờ...anh Quang Anh "
" Hả...? "
Quang Anh giật mình quay sang nhìn cậu.
" À...anh...anh hát hay vậy mà sao anh không thích lên sân khấu vậy? "
" Tại...tại anh ngại ấy, trước đây anh xấu lắm, hồi trước anh hay bị mọi người trêu nên giờ đứng trước nhiều người anh hơi mất tự tin "
" Kệ đi chứ, quá khứ mà, giờ anh đẹp thế còn ngại gì, giọng cũng hay nữa, anh không biết mọi người gọi anh là mỹ nam có giọng hát chữa lành hả? "
Anh bất ngờ quay sang nhìn cậu, cậu khen anh đẹp đó...lâu lắm rồi mới có người khen anh từ khi gặp Thanh An đến giờ. Quang Anh nhất thời ngại ngùng không biết nói gì, chỉ đỏ mặt quay đầu đi. Hành động đấy của anh vô tình khiến cậu thấy Quang Anh rất đáng yêu, tim cậu lại đập nhộn nhịp lên. Hoàng Đức Duy vô thức đưa tay lên vuốt mái tóc trắng của anh làm anh giật mình né đi.
" N-này, cậu làm gì thế "
" Chỉ là...thấy anh đáng yêu thôi "
" Đáng yêu? "
" Nước ra rồi mấy đứa "
Thanh Bảo nói lớn cắt ngang cuộc hội thoại giữa hai bạn trẻ. Anh quay sang lấy vội cốc nước của mình uống một hơi dài.
" Ấy ấy uống nhiều thế, cái này mà uống nhiều quá là say ngoắc cần câu đấy "
Anh mặt đỏ bừng quay sang nhìn cậu, mắt mờ mờ nhìn còn không rõ.
" S-sao không...nói...sớm "
Vừa nói xong đầu anh quay cuồng, suýt đập đầu vào quầy thức uống, may là cậu đỡ kịp đầu anh rồi ôm anh vào lòng.
" Này! "
" Ơ Quang Anh ngất rồi à, tửu lượng kém thế "
" Uống nước cam thì nói ít thôi nghễnh "