07.

264 17 0
                                    

...

Bước vào luồng sáng nhỏ, vì chói mắt nên Prem đưa tay lên che lại. Từ từ ổn định, để đôi mắt được thích ứng với ánh sáng hiện tại, cậu mới có cơ hội nhìn rõ khung cảnh.

Là dương gian. Cậu đã quay về được dương gian rồi.

Nhưng mà... mọi người không nhìn thấy cậu. Cậu đi gọi hết người này đến người khác, nhưng không một ai hay. Đến khi cậu đứng trước mặt người đó cản đường, họ đi xuyên qua cậu...

"Gì vậy trời?"

Prem bây giờ mới nhận thức được vấn đề. Cậu phải về nhà, phải hòa nhập lại thân xác của cậu mới được. Vừa mới nghĩ trong đầu, vụt một cái cậu đã về tới nhà.

Cậu nhìn căn nhà có chút trống trải, có rất nhiều hoa hồng trắng ở trong nhà. Prem vì hơi lạnh lẽo mà rùng mình. Cậu lên phòng, tìm lại thân xác ở trong chăn. Kết quả tìm mãi vẫn không thấy đâu, vô tình cậu thấy một bàn thờ nhỏ ở góc phòng.

Prem tiến lại thì hoảng sợ. Bức ảnh trên bàn thờ là hình chân dung của cậu...

"Không thể nào..."

Cậu ngồi thừ ra đó, không tin vào sự thật. Bỗng có tiếng mở của dưới nhà.

Prem hoàn hồn lại, cậu chạy bạt mạng xuống nhà thì thấy Hansi cầm trên tay một đống thức ăn cùng với một bó nhang nhỏ. Prem huơ huơ tay trước mặt gã mong thằng bạn thân mình sẽ thấy.

"Ê nè, Hansi, tao về rồi nè..."

Đáp lại cậu chỉ là cái thở dài, ánh mắt đượm buồn. Gã ngồi soạn ra một mớ thức ăn mà gã nấu sẵn ra đĩa, sau đó đem vài lon bia lên trên phòng cậu. Prem cũng lẽo đẽo theo sau, cậu biết có gọi gấp mấy đi nữa gã cũng sẽ chẳng hề nghe.

Gã bê mâm thức ăn lên phòng, sắp xếp lên bàn thờ nhỏ kia. Gã đốt hai ngọn nến màu đỏ nhỏ bên cạnh, một vài nén nhang mà thắp lên chiếc lư. Sau đó gã khui hai lon bia, một lon để trước bức ảnh, một lon gã cầm trên tay. Sự mệt mỏi thể hiện hết thảy trên gương mặt Hansi. Prem chưa bao giờ nhìn thấy gã như thế này.

"Haiz, mày mới đi ba ngày, nhưng tao lại nhớ cái thằng bạn thân chết tiệt là mày nhiều lắm. Nhớ những lần đi chơi cùng nhau, thức khuya cày game cùng nhau, thất tình cũng rủ nhau đi nhậu cùng. Bây giờ thì mình tao ngồi đây uống bia, mày nói xem, tao thảm hại lắm đúng không?"

Prem lặng người dừng bên cạnh. Cậu nghe hết những gì gã nói. Là bạn thân cậu không biết thể hiện tình cảm, chứ không phải do gã cọc tính.

"Tao biết bây giờ mày đang ở đâu nên tao đi tìm lão thầy kia, bảo lão dùng phép đưa mày về. Lão đồng ý, nhưng lũ cớm chó chết kia đã đem xác mày đi phẫu thuật pháp y. Không kịp nữa..."

"Ở dưới hắn ta có tốt không? Nếu hắn bắt nạt mày thì về đây báo mộng cho tao hay, để tao đốt xuống ít tiền dể hắn cho mày ăn ngon mặc đẹp khi ở dưới đấy. Đừng quá phụ thuộc vào hắn ta."

"Tao mong rằng hắn ta thật sự yêu thương mày. Lúc còn sống, tao đã chẳng thể nói ra được lòng mình, khi mày đi rồi, tao chỉ biết ôm hình mày mà khóc. Mày biết là tao yêu mày rất nhiều, yêu từ rất lâu rồi không?" Hansi vừa khóc vừa đưa tay lên, vuốt ve tấm hình Prem đang tươi cười kia, thật xinh đẹp.

Prem đứng bên cạnh mà nước mắt không ngừng tuôn ra. Bảo cậu yếu đuối cùng được, hiện tại cậu đang đứng trước mặt gã nhưng lại chẳng thể đến mà uống với nhau vài lon, làm với nhau vài ván game...

Prem bước lại gần Hansi, cúi xuống thì thầm vào tai của gã.

"Tao về rồi đây... tao vẫn ổn..."

Như có cơn gió lạnh thổi qua, gã rùng mình, da gà nổi hết cả lên. Lon bia uống dở trên tay cũng rơi xuống đất.

"Prem?"

Đáp lại gã là một bầu không khí yên lặng, chỉ có tiếng điều hòa đang rè rè chạy đều.

"Prem? Về rồi thì... làm tắt ngọn nến này thử xem..."

Prem đi lại chỗ ngọn nến kia, thử thổi một hơi nhẹ. Cậu nghĩ có tắt được hay không là do may mắn. Cậu muốn cho Hansi biết mình hiện diện trong căn phòng này.

Nhưng ai ngờ, không những cả hai ngọn nến đều tắt hết, mà tấm hình của cậu trên bàn cũng ngã ngửa ra đằng sau, rơi xuống đất bể tan tành...

"Prem..."

...

( Bounprem Ver) Chồng Tôi Là Diêm Vương Phần 1+2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ