THIẾU LÂM TỰ
Tư niệm là một khúc ca, càng hát lại càng tịch mịchTrình đơn
Tìm kiếm
Bất Tuần – Chương 3
26/01/2021 / HƯƠNG HÓM HỈNH
39 VotesChương 3:
—— Mặt rất đáng yêu, tiếp tục phát huy.
Trần Dã liếm vết thương ở khóe môi, thảo nào tên kia không hỏi vì sao không được đánh vào mặt cậu, té ra là viết vào đây châm chọc cậu.
"Ôi cha...... Trần Dã, cô nhỏ nào viết phiếu đánh giá cho chú thế này?" Một huấn luyện viên khác cũng tới ký phiếu đánh giá, ngó sang chữ viết trên phiếu của cậu, cất giọng cười trêu, "Khen chú mày đáng yêu kìa."
Trần Dã trợn mắt, mắng một câu đồ ngu ngốc.
Đồ ngu ngốc tên gì cậu không biết, chỉ biết là họ Lục.
Một tên ngu ngốc họ Lục, vừa mới phá sản, kiêu căng chảnh chọe, trước kia vốn là richkid siêu cấp.
Trần Dã vo phiếu đánh giá thành cục, ném tọt vào thùng rác. Cậu ra khỏi phòng tập boxing, quẹo thẳng vào quán net trên phố.
Đẩy tấm rèm nhựa cứng ra, một mùi thuốc lá liền phả vào mặt. Trần Dã cau mày, vừa đi vào trong vừa tiện tay cầm cái bảng cấm hút thuốc dán trên cửa, vỗ lên mặt của thằng con trai ngậm thuốc lá ngồi ở bàn đầu tiên.
"Đjt mẹ!" Gã nọ nhảy dựng lên, trợn trừng hai mắt, "Đjt con mẹ mày ——", gã đang chửi giữa chừng thì nhìn rõ mặt Trần Dã, câu chửi mắc cứng ở họng, gã đon đả cười lấy lòng: "Anh Dã, đi chơi net hả....."
"Mở cửa sổ cho bay bớt mùi đi." Trần Dã cầm lấy một cái bánh bao trong chiếc rổ nhựa đặt cạnh chỗ quản lý quán net, vừa đi vào trong vừa tìm một vị trí ít người.
Miệng Trần Dã cắn bánh bao, tay thì quen cửa quen nẻo đăng nhập vào tài khoản game. Khung chat không ngừng hiện lên tin nhắn, Trần Dã nuốt một miếng bánh bao, bắt đầu rep tin nhắn.
—— "Lên Bạch Kim 30."
—— "Lên Kim Cương 50."
—— "Lên Vương Giả thì tính theo cấp, một sao 5 tệ."
Rep xong một lượt, Trần Dã vỗ ngực một cái, lại nuốt một ngụm nước miếng. Song khuôn mặt vẫn dần dần đỏ lên.
Cái bánh bao kia mắc nghẹn ở họng rồi.
"Đụ má......" Trần Dã vỗ ngực, đứng dậy đi ra quầy mua chai nước.
Uống nước cố sức nuốt cho hết bánh bao xong, Trần Dã trở về chỗ ngồi, đang đi thì ánh mắt cậu chợt nghía tới bàn máy tính ở đối diện.
Bàn nọ chẳng biết từ lúc nào đã có người ngồi, làn khói trắng nghi ngút bay ra từ chỗ bàn máy tính. Trần Dã ghét mùi thuốc lá, cứ ngửi thấy mùi này là cậu lại buồn nôn.
Trần Dã kéo cao áo che khuất mũi, đi tới giơ tay đang định gõ gõ bàn máy tính ở đối diện. Đúng lúc ấy màn hình vi tính của cậu lại hiện ra một tràng tin nhắn, thoáng nhìn qua, Trần Dã nhíu mày, ngồi xuống xem tin nhắn.
"Mày lừa đảo à! Đã nói là phải lên Kim Cương cơ mà!"
"Không lên được thì next đi."