Chương 17:

24 6 0
                                    

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để Quý Hủ có được một con mèo dị hóa, mèo con rất gần gũi với cậu, nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không có cơ hội thứ hai, cậu muốn cố gắng hơn chút nữa.

Quý Hủ biết những con mèo dị hóa này có thể hiểu được lời mình nói: "Tôi với con mèo con này rất có duyên, muốn nhận nuôi nó. Tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, có lẽ lời nói suông không khiến các ngươi tin tưởng."

"Tôi có một căn cứ, nếu các ngươi lo lắng có thể cùng tôi trở về. Nếu không muốn sống chung với con người, tôi có thể xây dựng một căn cứ khác bên cạnh căn cứ cho các ngươi. Hiện nay có quái vật ăn thịt người ở khắp mọi nơi, không dễ để ổn định cuộc sống, cho nên các ngươi có thể suy xét một chút.

Quý Hủ biết mình không có năng lực thu phục chúng, nếu lũ mèo dị hóa thật sự chịu quay về cùng cậu, ở bên ngoài căn cứ vây lại một mảnh đất để chúng sinh sống thì sẽ không cần phải thuần hóa, sự hiện hữu của chúng là một loại kinh sợ cho các loại quái vật khác.

Những con mèo dị hóa quả thực có thể hiểu được lời nói của con người, đám mèo có chút náo động, kêu meo meo khắp nơi, như đang bàn bạc biện pháp đối phó.

Quý Hủ có chút kinh ngạc, cậu nghe được phiên bản nói rằng động vật dị hóa có thể nói được tiếng người, những con mèo dị hóa này không phải có thể nói được sao?

Quý Hủ đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói như chị đại có chút khàn khàn: "Bỏ Bố Tể xuống, ngươi có thể đi."

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ nhìn mèo đen đang nói chuyện, toàn thân như vỡ vụn, cậu luôn cho rằng mèo đen là đại ca, nhưng không ngờ hắn lại là đại tỷ.

Phương án của Quý Hủ đơn giản bị bỏ qua. Chúng không cần phải ổn định cuộc sống, cũng không muốn giao dịch với con người, mỗi con mèo dị hóa đều có ánh mắt dữ tợn, nhe răng lộ ra móng vuốt, đe dọa con người thả mèo con xuống rồi lăn ra khỏi lãnh thổ của chúng ngay lập tức.

Quý Hủ một mình đối mặt với một nhóm mèo dị hóa hung tàn, dùng đầu ngón tay chậm rãi di chuyển một viên thạch anh.

"Nếu chúng ta không thể đạt được thỏa thuận, vậy thì hãy để mèo con tự mình lựa chọn. Nếu nó quyết định đi theo các ngươi, tôi sẽ lập tức rời đi. Nếu nó muốn đi theo tôi, cho dù có ngăn cản thì tôi cũng sẽ mang nó đi."

Quý Hủ cẩn thận đặt mèo con xuống đất, mèo con toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy tay Quý Hủ, kêu meo meo đáng thương.

Giọng nói của chị đại lại vang lên: "Bố Tể, lại đây."

Mèo con quay lại nhìn mèo đen, động tác do dự, như đang suy nghĩ nên đi theo bên nào.

Tần Nghiễn An bước về phía trước, mèo con kêu meo meo, ôm lấy cánh tay Quý Hủ, cơ thể nhỏ bé run rẩy dữ dội, dùng ba chân bò lên người Quý Hủ, thầm nghĩ muốn che giấu bản thân.

Mèo đen nhìn người đàn ông đột nhiên đi tới, đồng tử co rút lại, râu mép quanh miệng run lên hai lần, cuối cùng không nói nên lời.

Tần Nghiễn An nói: "Nếu mèo con đã có lựa chọn, thì cứ như vậy đi."

Quý Hủ nhìn mèo đen, nhìn thấy trong mắt nó đều là không cam lòng, nhưng lại không lên tiếng nữa, ôm Bố Tể quay người rời đi.

Toàn Cầu Xâm NhậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ