Ngày ấy tôi nghe một truyền thuyết kể rằng

196 33 20
                                    

Ngày chín mươi tám, chín mươi tám: Có truyền thuyết kể rằng, để giết kẻ bất tử hãy để điều đó cho người hắn thương

Trong tiếng sóng biển rầm rì như thầm thì kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của đại dương, rót vào nơi mắt em vị mặn mà của biển cả. Em đẹp đến mức khiến tôi hoảng hốt nhưng buồn đến mức khiến lòng tôi xót xa.

Em đẩy tôi ra khỏi cái ôm của mình, đôi bàn tay run lên nắm lấy từng lọn tóc, dòng hải lưu vỡ ra từ khoé mi mà chẳng bến bờ nào có chăng ngăn cản được. Trước mắt tôi, trên chiếc Cardigan đã nhiễm màu cát, em ngồi bó gối, bàn tay trắng bệch nổi lên những lằn gân xanh, tóc bị ép cho căng cứng và chật vật nhưng tôi không tài nào đến gần Jeonghan để em kể tôi nghe về tan vỡ mà em thấy.

Có chăng cái tên em muốn tôi gọi, có chăng tình yêu tôi bày tỏ quá bất ngờ lại khiến em mỏi mệt đến thế?

Có chăng lý do để em buồn khổ trong đời lúc nào cũng là tôi?

“Jeonghan à, anh xin lỗi, anh xin lỗi em.”

Tôi khẩn khoản, giọng nói qua đôi tai nghe đã khản đặc.

Nhưng em không cho tôi đến gần, cũng không còn để tôi chạm đến em.

“Không, anh, không phải lỗi của anh đâu, Cheol.” Em nói, mái đầu run lên trong cái nắng nhàn nhạt nhưng càng cúi sâu để tôi có muốn cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Em đã buông lơi những lọn tóc, hướng đôi mắt sưng đỏ không thể che giấu ra nơi bọt sóng trắng tan vào mặt cát, em không nhìn tôi lấy một lần nhưng tôi vẫn mơ hồ trông thấy nụ cười trên khoé môi em.

“Em vui lắm, Cheol, em vui vì anh đã gọi em như thế đấy.”

“Nhưng mà…” Môi em run lên song khẽ mím chặt.

Em nhắm mắt lại.

“Điều đó có nghĩa là em không làm được. Hay nói cách khác là em không thể nào.”

“Có lẽ em đã thất bại toàn tập ngay cả khi chưa bắt đầu nữa Cheol ơi.”

Và trong cái khoảnh khắc mà tôi còn bần thần trước lời em nói, dãy số đậu trên tóc em trước mắt tôi bỗng như bị kẻ nào mở van, rút cạn, nhảy nhót rồi giảm dần để trước Ngày trở về không, để sự sống của em hoàn toàn chỉ còn tính bằng Giờ. Tôi bỗng nghĩ đến căn nhà không có đồng hồ của mình, trong cái đời sống trước kia lúc em chưa gõ cửa trái tim tôi. Ngày ấy tôi mới chuyển vào, sau khi chia tay người cũ lần thứ hai trăm lẻ một bằng một con dao nhọn mang tên trầm cảm. Có lẽ ở với người ấy lâu tôi cũng mắc chứng bệnh buồn rầu, buồn không biết trút vào đâu chỉ nhớ khi ấy có tiếng đồng hồ tinh tích vang lên khắp chốn, lại nghĩ đến cái đồng hồ điện ngày nào cũng ám ảnh tôi nhắc nhở tôi rằng, mình là một kẻ bị thời gian bỏ lại phía bên kia đường. Tôi bèn đập hết đi, kính vỡ tan tác, máu không thể tức khắc khô lại rạch thêm mấy đường để chủ nhà tức nổ đom đóm mắt vì “nhìn thế nào cũng không ra người điên”, cuối cùng, sau cơn buồn nẫu ruột tự nhiên đến ấy, tôi nhận ra buồn đến mấy cũng chỉ thu lại bằng một khoản tiền bồi thường.

𝒄𝒉𝒆𝒐𝒍𝒉𝒂𝒏 • 𝒔𝒉𝒐𝒓𝒕𝒇𝒊𝒄 • 𝒄𝒐𝒎𝒑𝒍𝒆𝒕𝒆𝒅 • 100 𝒅𝒂𝒚𝒔Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ